Erich Ernst Paul Honecker (tiếng Đức:
[ˈeːʁɪç ˈhɔnɛkɐ]; sinh ngày 25 tháng 8 năm 1912, mất ngày 29 tháng 5 năm 1994)
[5] là một chính trị gia người Đức, và là
Tổng Bí thư Đảng Xã hội Chủ nghĩa Thống nhất Đức (SED). Trên cương vị lãnh đạo đảng, ông làm việc chặt chẽ với Moskva (nơi có một đội quân lớn đóng quân ở Đông Đức). Erich Honecker chi phối chính phủ nước
Cộng hòa Dân chủ Đức (Đông Đức) từ năm 1971 cho đến khi ông bị buộc phải rời khỏi trong những tuần trước khi
Bức tường Berlin sụp đổ vào tháng 11 năm 1989. Từ năm 1976 trở đi, ông đồng thời là
nguyên thủ quốc gia chính thức của nước này với tư cách là
Chủ tịch Hội đồng Nhà nước Cộng hòa Dân chủ Đức sau khi Willi Stoph từ bỏ chức vụ này.Sự nghiệp chính trị của Honecker bắt đầu vào những năm 1930 khi ông trở thành đảng viên
Đảng Cộng sản của nước Đức. Erich Honecker từng bị chính quyền
Đức phát xít bắt giam. Sau
Thế chiến II, ông được quân đội Liên Xô trả tự do và khởi động lại các hoạt động chính trị của mình, thành lập tổ chức thanh niên tên
Thanh niên Đức tự do năm 1946 và làm chủ tịch của hội cho đến năm 1955. Là Bí thư trung ương Đảng vùng Đông Đức mới, ông là một trong những người khởi xướng việc xây dựng
Bức tường Berlin; đến năm 1961 thì chịu trách nhiệm về "
lệnh bắn" dọc biên giới nội Đức.Năm 1970, ông khởi xướng một cuộc đấu tranh quyền lực chính trị, với sự hỗ trợ từ nhà lãnh đạo Điện Kremlin
Leonid Brezhnev. Kết quả là ông thay thế
Walter Ulbricht lên nắm quyền
Bí thư thứ nhất Ủy ban Trung ương và
Chủ tịch Hội đồng Quốc phòng. Dưới sự lãnh đạo của ông, Đông Đức đã áp dụng chương trình "chủ nghĩa xã hội tiêu dùng". Mục tiêu của chương trình là tiến tới
cộng đồng quốc tế bằng cách
bình thường hóa quan hệ với Tây Đức, trở thành thành viên chính thức của
Liên hợp quốc. Đây được coi là một trong những thành công chính trị lớn nhất của ông.Khi
Chiến tranh Lạnh hạ nhiệt vào cuối thập niên 1980 – cùng với sự ra đời của các chính sách
perestroika và
glasnost – những cải cách tự do được giới thiệu bởi nhà lãnh đạo Liên Xô
Mikhail Gorbachyov. Dựa vào hành động cứng rắn của hai nhà lãnh đạo
Kim Il-sung và
Fidel Castro, Honecker từ chối tất cả trừ những thay đổi đối với
hệ thống chính trị Đông Đức. Khi các cuộc biểu tình
chống cộng ngày càng tăng, Honecker đã đề nghị Gorbachyov dùng quân đội Liên Xô can thiệp, đàn áp phong trào biểu tình nhằm duy trì chủ nghĩa cộng sản ở Đông Đức như Moskva đã làm với Tiệp Khắc trong phong trào
Mùa xuân Praha năm 1968 và với cuộc
Cách mạng Hungary năm 1956. Nhưng nhà lãnh đạo Xô viết đã từ chối. Honecker buộc phải từ chức do sức ép từ chính đảng của mình vào tháng 10 năm 1989 trong nỗ lực cải thiện hình ảnh của chính phủ trong mắt công chúng. Mười tám năm Honecker trên cương vị lãnh đạo Cộng hòa Dân chủ Đức chấm dứt. Toàn bộ chế độ sụp đổ trong những tuần tiếp theo.Sau khi
tái thống nhất nước Đức năm 1990, ông đã xin tị nạn tại Đại sứ quán Chile ở thủ đô Moskva năm 1991. Honecker bị trục xuất trở lại Đức một năm sau đó để hầu tòa vì cáo buộc liên quan đến hành vi
vi phạm nhân quyền của chính phủ Đông Đức. Tuy nhiên, quá trình tố tụng đã bị hủy bỏ vì ông bị mắc bệnh và được giải thoát khỏi sự giam cầm để đoàn tụ cùng gia đình
lưu vong ở
Chile. Honecker qua đời tại Chile vào tháng 5 năm 1994 vì
ung thư gan.