Châu Á và Thái Bình DươngTrung Quốc •
Trung Thái Bình Dương •
Đông Nam Á •
Tây Nam Thái Bình Dương •
Nhật Bản •
Mãn ChâuĐịa Trung Hải và Trung ĐôngAdriatic •
Bắc Phi •
Đông Phi •
Địa Trung Hải •
Gibraltar •
Malta •
Balkan •
Iraq •
Syria-Liban •
Bahrain •
Palestine •
Iran •
Ý •
Dodecanese •
Miền Nam PhápCác mặt trận khácĐại Tây Dương •
Bắc Cực •
Châu Mỹ •
Tây Phi thuộc Pháp •
Ấn Độ Dương •
Mặt trận không chiến|- ||- ||- |
Chiến dịch Na Uy là tên gọi mà
phe Đồng Minh –
Anh và
Pháp – đặt cho cuộc đối đầu trực tiếp trên bộ đầu tiên giữa họ và
quân đội Đức Quốc xã trong
chiến tranh thế giới thứ hai. Cuộc chiến này nổ ra vào tháng 4 năm 1940 khi Anh và Pháp gửi quân viễn chinh đến
Na Uy để giúp đỡ quốc gia này chống lại
cuộc xâm lăng của Đức. Cuộc chiến kéo dài tổng cộng 62 ngày, từ
9 tháng 4 đến
10 tháng 6 năm
1940, khiến Na Uy trở thành quốc gia có thời gian chống lại cuộc xâm lăng trên bộ của Đức dài nhất trong cả cuộc chiến - nếu không tính Liên Xô. Mặc dù thu được một số thành công, nhưng
cuộc tấn công nước Pháp của người Đức trong tháng 6 năm 1940 đã buộc quân Đồng Minh phải rút khỏi Na Uy và chính phủ Na Uy phải sang sống lưu vong tại
London. Chiến dịch kết thúc với sự chiếm đóng hoàn toàn lãnh thổ Na Uy của Đức Quốc xã.Mục đích chính chiếm
Na Uy của Đức là sự phụ thuộc của Đức Quốc xã vào
nguồn quặng sắt ở Thụy Điển vận chuyển bằng đường biển qua cảng
Narvik của Na Uy.
[6] Kiểm soát các cảng biển của Na Uy, Đức Quốc xã có được nguồn cung cấp quặng sắt cần thiết cho nền sản xuất trong chiến tranh cho dù đường biển bị
Anh Quốc phong tỏa. Thêm vào đó, thắng lợi tại Na Uy sẽ giúp cho Đức hoặc Đồng Minh giáng một đòn mạnh vào đối thủ mà không phải sa lầy trong cuộc
chiến tranh hầm hào quy mô lớn cả hai bên đều sợ như trong
chiến tranh thế giới thứ nhất. Ngoài ra, Na Uy còn có giá trị chiến lược quan trọng với Đức khi trận
hải chiến ở Đại Tây Dương leo thang. Các căn cứ không quân ở Na Uy, như
trạm hàng không Sola tại
Stavanger, giữ một tầm quan trọng đặc biệt, cho phép các máy bay trinh sát Đức có thể hoạt động tầm xa trên Bắc Đại Tây Dương, còn các căn cứ hải quân tại đây cũng tạo điều kiện cho các tàu ngầm và tàu nổi của Đức vượt qua hàng rào phong tỏa của Đồng Minh trên
biển Bắc để tấn công các đội tàu hướng về
đảo Anh[7] và sau này là
Liên Xô.