Đạo gia (
tiếng Trung: 道家) là một trong những trường phái
triết học quan trọng nhất trong thời kỳ
bách gia chư tử của
Trung Quốc. Những nhân vật đặt nền móng cho trường phái này là
Lão Tử,
Trang Tử.Sau khi
nhà Tây Hán thành lập, những người lãnh đạo triều đại này như
Hán Cao Tổ,
Hán Huệ Đế,
Lã hậu và các đại thần như
Trương Lương,
Tiêu Hà,
Tào Tham,
Trần Bình đều ủng hộ việc lấy tư tưởng của Đạo gia làm nền tảng trị quốc, giảm thiểu
sưu dịch,
thuế má, khiến
nhân dân từ nền chính trị hà khắc của
nhà Tần có thể an cư lạc nghiệp.
Hán Văn Đế,
Hán Cảnh Đế được ca ngợi đã thừa hành đạo trị quốc của
Hoàng Lão Đạo tới cực hạn, thời đại này được ca tụng là "văn cảnh chi trị", quốc gia giàu có, bá tánh yên vui.Sau đó, học giả
Nho gia là
Đổng Trọng Thư đề xướng chính sách "Độc tôn Nho thuật" tới
Hán Vũ Đế, các hoàng đế kế tục cũng tiếp thu chính sách này; Đạo gia từ đó không còn là tư tưởng chủ lưu nữa. Về sau vào thời
nhà Tống, lý học (理学) của Trình Chu, tâm học (心學) của Lục Vương nổi lên, tư tưởng của Đạo gia bị trộn lẫn với lý học, tư tưởng Đạo gia độc lập trên cơ bản không còn tồn tại nữa.Đạo gia tuy rằng không còn được
chính quyền công nhận, nhưng vẫn tiếp tục đóng một vai trò đáng kể trong quá trình hình thành tư tưởng quần chúng tại
Trung Quốc cổ đại.
Ngụy Tấn huyền học,
Tống Minh lý học đều lấy tư tưởng Đạo gia phát triển mà thành. Sau khi
Phật giáo truyền vào
Trung Quốc cũng chịu ảnh hưởng nhất định từ tư tưởng Đạo gia,
thiền tông Trung Quốc ở nhiều phương diện được tư tưởng Đạo gia dẫn dắt.