Hán Vũ Đế (
chữ Hán: 漢武帝;
31 tháng 7,
156 TCN -
29 tháng 3,
87 TCN), hay được phiên thành
Hán Võ Đế, tên thật
Lưu Triệt (劉徹), là vị
hoàng đế thứ bảy của
nhà Hán trong
lịch sử Trung Quốc.Ông là con trai thứ 11 của
Hán Cảnh Đế, vua thứ sáu của
nhà Hán. Khi mới 7 tuổi, Lưu Triệt giành được ngôi
Thái tử của huynh trưởng của mình là Lưu Vinh. Năm
141 TCN, sau cái chết của cha, ông kế vị
Hoàng đế lúc 16 tuổi và cai trị từ năm 140 TCN đến 87 TCN (54 năm), là vị hoàng đế trị vì lâu nhất trong
Lịch sử nhà Hán và cả
lịch sử Trung Quốc từ sau đời
Tần Chiêu Tương vương đến trước đời
Khang Hi.Ông được đánh giá là một hoàng đế tài ba (
Hán Vũ thời đại), đã làm nhiều việc củng cố nền cai trị và mở cửa ra bên ngoài. Dưới thời trị vì của ông, nhà Hán đã phát triển lớn về
chính trị và
quân đội, tiến hành các cuộc
xâm lược vào
Vệ Mãn Triều Tiên,
Dạ Lang,
Hung Nô,
Nam Việt,
Mân Việt,
Đông Âu; kết thân và thiết lập quan hệ với các nước ở phía tây, mở rộng lãnh thổ phía đông đến
bán đảo Triều Tiên, phía bắc đến vùng
sa mạc Gobi, phía nam tới
miền Bắc Việt Nam và phía tây vươn ra tận
Trung Á; ngoài ra ông còn chủ trương sử dụng
Nho giáo làm tư tưởng trị nước, nhưng cũng tôn sùng
Đạo giáo. Hán Vũ Đế cùng
Tần Thủy Hoàng được đánh giá là những vị Hoàng đế vĩ đại bậc nhất trong thời kỳ đầu của Đế quốc Trung Hoa, được xưng tụng bằng cụm từ
Tần Hoàng Hán Vũ (秦皇漢武).Cuối đời, do tin vào thuật trường sinh bất lão, Hán Vũ Đế đã tiêu tốn rất nhiều vàng bạc để đi tìm thuốc trường sinh và tin dùng gian thần
Giang Sung, dẫn đến vụ án Vu Cổ vào năm
91 TCN và cái chết của Thái tử
Lưu Cứ, con trai trưởng của ông. Ông qua đời ở tuổi 69.Do kiêng tên húy của Vũ Đế, các sách vở Trung Quốc thời đó phải chép chữ Triệt ra chữ Thông. Sau này một số sách vở dùng tư liệu của đời Hán soạn cũng chép tương tự. Tiểu sử của ông được ghi tại
Hán thư, quyển 6 "Vũ Đế kỷ" và
Sử ký, quyển 28 "Phong thiện thư".