Nhà Minh, quốc hiệu chính thức là Đại Minh, là
triều đại cai trị Trung Quốc từ năm 1368 đến năm 1644 sau sự sụp đổ của triều đại
nhà Nguyên do người
Mông Cổ lãnh đạo. Nhà Minh là hoàng triều Trung Quốc cuối cùng của
người Hán. Mặc dù kinh đô chính
Bắc Kinh đã thất thủ vào năm 1644, trước cuộc nổi dậy do
Lý Tự Thành cầm đầu (người thành lập nhà
Đại Thuận sớm bị thay thế bởi
nhà Thanh của
người Mãn Châu), nhiều
quốc gia tàn dư được cai trị bởi những thành viên còn lại của
hoàng tộc nhà Minh – gọi chung là
Nam Minh – vẫn tồn tại đến năm 1662 khi hoàng đế Nam Minh cuối cùng là Vĩnh Lịch Đế
Chu Do Lang qua đời.Ngay cả khi Nam Minh đã diệt vong, trung thần
Trịnh Thành Công vẫn tiếp tục chống lại người Mãn Châu. Năm 1661, ông trục xuất người Hà Lan khỏi
Đài Loan, xây dựng
Vương quốc Đông Ninh, một nhà nước nhân danh nhà Minh, tiếp tục tồn tại thêm hơn hai mươi năm nữa trước khi bị nhà Thanh thôn tính.
[1]Tống cộng có 16 vị
hoàng đế Đại Minh trị vì Trung Quốc trong 276 năm.
[2] Trong giai đoạn cầm quyền của họ, Trung Quốc đã trải qua một thời kỳ ổn định về chính trị.
[3] Hồng Vũ Đế, người lãnh đạo cuộc khởi nghĩa nông dân lật đổ nhà Nguyên, là hoàng đế Đại Minh đầu tiên.
Sùng Trinh Đế, người treo cổ tự sát khi quân Đại Thuận tràn vào kinh đô Bắc Kinh, là hoàng đế Đại Minh cuối cùng.
Vạn Lịch Đế trị vì lâu nhất với 48 năm ở ngôi;
Thái Xương Đế có thời gian tại vị ngắn ngủi nhất, chỉ trong khoảng 30 ngày.
[4] Hoàng đế trẻ tuổi nhất cầm quyền là
Minh Anh Tông nối ngôi khi mới chỉ 8 tuổi; hoàng đế lớn tuổi nhất cầm quyền là Hồng Vũ Đế truyền ngôi năm 70 tuổi.
[5]