Bắc_Ngụy_Tiết_Mẫn_Đế

Bắc Ngụy Tiết Mẫn Đế (giản thể: 北魏节闵帝; phồn thể: 北魏節閔帝) (498 – 21/6/532), cũng gọi là Tiền Phế Đế (前廢帝),[2] hay còn được gọi với tước hiệu trước khi lên ngôi là Quảng Lăng vương (廣陵王), tên húy là Nguyên Cung (tiếng Trung: 元恭; bính âm: Yuán Gōng), tên tự Tu Nghiệp (脩業), là hoàng đế thứ 13 có thời gian trị vì ngắn ngủi của triều đại Bắc Ngụy trong lịch sử Trung Quốc. Ông trở thành hoàng đế sau khi các thành viên tối cao trong gia tộc của tướng Nhĩ Chu Vinh lật đổ Hiếu Trang Đế sau khi vị Hoàng đế này sát hại Nhĩ Chu Vinh. Tiết Mẫn Đế đã cố gắng khôi phục lại nước Bắc Ngụy, song do quyền lực của ông bị gia tộc Nhĩ Chu kiềm chế, ông đã không thực hiện được nhiều điều. Sau khi tướng Cao Hoan đánh bại gia tộc Nhĩ Chu vào năm 532, Tiết Mẫn Đế bị giam giữ và sau đó bị Hiếu Vũ Đế hạ độc giết chết.

Bắc_Ngụy_Tiết_Mẫn_Đế

Kế nhiệm Nguyên Lãng
Thân mẫu Vương thị
Tên thậtNiên hiệuThụy hiệuMiếu hiệu
Tên thật
Nguyên Cung (元恭)
Niên hiệu
Phổ Thái (普泰) 531-532
Thụy hiệu
Tiết Mẫn Hoàng đế (節閔皇帝)
Miếu hiệu
Liệt Tông (烈宗)
Tiền nhiệm Nguyên Diệp
Thê thiếp Nhĩ Chu Hoàng hậu
Triều đại Bắc Ngụy
Hậu duệHậu duệ
Hậu duệ
Bột Hải Vương Nguyên Thứ (元恕) hay Nguyên Tử Thứ (元子恕)[1]
Trị vì 531532
Sinh 498
Mất 21 tháng 6, 532(532-06-21) (33–34 tuổi)
Thân phụ Quảng Lăng vương Nguyên Vũ (元羽)