Bắc Ngụy Hiếu Vũ Đế (
chữ Hán: 北魏孝武帝; 510 – 3 tháng 2, 535), tên húy là
Nguyên Tu (元脩 hay 元修),
tên tự Hiếu Tắc (孝則), vào một số thời điểm được gọi là
Xuất Đế (出帝, "hoàng đế bỏ trốn"),
[1] là vị
hoàng đế cuối cùng của triều đại
Bắc Ngụy thời
Nam-Bắc triều trong lịch sử Trung Quốc.Sau khi tướng
Cao Hoan nổi loạn và đánh bại gia tộc của
Nhĩ Chu Vinh vào năm 532, người này đưa Hiếu Vũ Đế lên ngôi. Mặc dù vậy, Hiếu Vũ Đế cố gắng thoát khỏi tầm kiểm soát của Cao Hoan, và đến năm 534, ông cùng với tướng
Vũ Văn Thái chính thức đoạn tuyệt với Cao Hoan. Khi Cao Hoan tiến về phía nam nhằm giành lại quyền kiểm soát triều đình, Hiếu Vũ Đế chạy trốn đến lãnh địa của Vũ Văn Thái, khiến Bắc Ngụy bị phân làm hai phần (Cao Hoan sau đó lập
Nguyên Thiện Kiến lên ngôi, thiết lập triều
Đông Ngụy). Tuy nhiên, quan hệ giữa Hiếu Vũ Đế và Vũ Văn Thái nhanh chóng trở nên xấu đi khi Vũ Văn Thái từ chối tha thứ cho các mối quan hệ tình ái với em họ của Hiếu Vũ Đế. Cuối cùng Vũ Văn Thái hạ độc giết chết Hiếu Vũ Đế. Sở dĩ nói Nguyên Tu là vị hoàng đế cuối cùng của Bắc Ngụy, bởi vì sau khi ông qua đời, Bắc Ngụy chính thức bị phân chia thành 2 miền đông tây, phía Tây thành lập bởi quyền thần
Vũ Văn Thái đã lập một hoàng thân trong hoàng tộc Bắc Ngụy là
Nguyên Bảo Cự lên ngôi, và đóng đô ở
Trường An nên sử gọi là
Tây Ngụy. Còn phía Đông thành lập bởi quyền thần
Cao Hoan cũng lập một hoàng thân khác là
Nguyên Thiện Kiến lên ngôi, và đóng đô ở
Nghiệp Thành nên sử gọi là
Đông Ngụy.