Nguyên_Lãng_(Bắc_Ngụy)

Nguyên Lãng (tiếng Trung: 元朗; bính âm: Yuán Lǎng) (513–532), tên tự Trọng Triết (仲哲), thường được biết đến với tước hiệu trước khi lên ngôi là An Định vương (安定王), vào một số thời điểm được gọi là Hậu Phế Đế (後廢帝), là hoàng đế thứ 14, cũng là áp chót, có thời gian trị vì ngắn ngủi của triều đại Bắc Ngụy trong lịch sử Trung Quốc. Nguyên Lãng được tướng Cao Hoan lập làm hoàng đế khi Cao đang nổi dậy chống lại gia tộc của tướng Nhĩ Chu Vinh vào năm 531, nhằm tạo vị thế hợp pháp trước Tiết Mẫn Đế, tức người được Nhĩ Chu Thế Long (爾朱世隆) lập làm hoàng đế. Năm 532, sau khi Cao Hoan chiến thắng gia tộc Nhĩ Chu, ông ta cho rằng Nguyên Lãng không phù hợp để làm hoàng đế do chỉ là thành viên một nhánh hoàng tộc xa với các hoàng đế gần nhất trước đó, và Cao Hoan đã đưa Nguyên Tu lên ngôi. Hiếu Vũ Đế phong cho Nguyên Lãng làm An Định vương, song sau đó đã hạ độc ông.

Nguyên_Lãng_(Bắc_Ngụy)

Kế nhiệm Bắc Ngụy Hiếu Vũ Đế
Thân mẫu Trình thị
Tước vị An Định Vương (安定王)
Tên thậtNiên hiệuThụy hiệu
Tên thật
Nguyên Lãng (元朗)
Niên hiệu
Trung Hưng (中興) 531-532
Thụy hiệu
Hậu Phế Đế (後廢帝)
Tiền nhiệm Bắc Ngụy Tiết Mẫn Đế
Triều đại Bắc Ngụy
Trị vì 531532
Sinh 513
Mất 532 (18 – 19 tuổi)
Hậu duệ Nguyên Hoàng Đầu (元黄頭)
Thân phụ Chương Vũ vương Nguyên Dung (元融)