William Wilberforce (
24 tháng 8 năm
1759 –
29 tháng 7 năm
1833), là một
chính khách,
nhà hoạt động từ thiện người Anh, người lãnh đạo
phong trào bãi bỏ chế độ nô lệ. Quê quán ở
Hull,
Yorkshire, Wilberforce khởi đầu sự nghiệp
chính trị từ năm
1780, trở thành
nghị sĩ độc lập trong
Quốc hội đại diện cho
Yorkshire từ
1784 đến
1812.Năm
1785, những trải nghiệm tâm linh đưa ông đến
đức tin Cơ Đốc và trở thành
tín hữu Cơ Đốc theo trào lưu
Tin Lành. Những trải nghiệm này đã dẫn đến những thay đổi quan trọng trong lối sống, và giúp ông cống hiến phần còn lại của cuộc đời cho lý tưởng
cải cách xã hội. Năm
1787, Wilberforce có cơ hội tiếp xúc với Thomas Clarkson và một nhóm hoạt động bãi nô, trong đó có Granville Sharp, Hannah More, và Lord Middleton. Họ đã thuyết phục Wilberforce chấp nhận mục tiêu đấu tranh của
phong trào bãi nô, và ít lâu sau ông trở thành một trong những nhà lãnh đạo phong trào tại Anh. Ông đứng đầu chiến dịch vận động bãi nô tại
Quốc hội, một nỗ lực kéo dài cho đến khi luật chống
buôn bán nô lệ được thông qua năm
1807.Wilberforce tin tưởng rằng
tôn giáo,
đạo đức, và
giáo dục là những yếu tố quyết định trong
cải cách xã hội. Ông tham gia tích cực vào các hoạt động như vận động cho việc thành lập
Hội Trấn áp Tội phạm, giới thiệu
Cơ Đốc giáo tại
Ấn Độ, thiếp lập khu định cư cho người nô lệ được giải phóng ở
Sierra Leone, thành lập
Hội Truyền giáo Hội thánh, và
Hội chống hành hạ súc vật.Trong những năm cuối đời, Wilberforce tiếp tục ủng hộ cuộc đấu tranh chống chế độ nô lệ cho đến năm
1826, khi ông phải từ nhiệm khỏi
Quốc hội vì lý do sức khỏe. Nỗ lực của Wilberforce đã dẫn đến việc ban hành
Đạo luật Bãi nô năm
1883, tuyên bố bãi bỏ chế độ nô lệ trên lãnh thổ
Đế chế Anh. Wilberforce từ trần chỉ ba ngày sau khi nghe tin báo cho biết đạo luật chắc chắn sẽ được thông qua tại
Quốc hội và được an táng tại
Tu viện Westminster cạnh người bạn thân của ông
William Pitt.Theo một cuộc thăm dò của
BBC thực hiện năm
2002, William Wilberforce đứng thứ 28 trong số
100 người Anh vĩ đại nhất thuộc mọi thời đại.
[1]