Đường Thái Tông (
chữ Hán: 唐太宗,
28 tháng 1 năm
598 –
10 tháng 7 năm
649), tên thật
Lý Thế Dân (李世民), là vị
hoàng đế thứ hai của triều đại
Nhà Đường trong
lịch sử Trung Quốc, trị vì từ năm
626 đến năm
649 với
niên hiệu duy nhất là
Trinh Quán (貞觀).Năm
617, Lý Thế Dân khuyên cha là
Lý Uyên nên khởi binh phản
nhà Tuỳ, lại có công đánh dẹp các lộ anh hùng thiên hạ, đem lại cơ nghiệp Nhà Đường nên thường được xem như một Khai quốc Hoàng đế đồng sáng lập
Nhà Đường với
Đường Cao Tổ. Ông là một vị hoàng đế tài ba, người đã thiết lập sự cường thịnh của
Đại Đường. Việc lên ngôi của ông rất nổi tiếng qua
Sự biến Huyền Vũ môn, ông đã giết chết hai người anh em của mình là
Lý Kiến Thành và
Lý Nguyên Cát tại Huyền Vũ môn, thành
Trường An.
Đường Cao Tổ lập Thế Dân làm
Hoàng thái tử, hai tháng sau thì nhường ngôi cho con còn mình thì làm
Thái thượng hoàng.Thường được xem như là hoàng đế vĩ đại nhất trong các bậc đại đế của
lịch sử Trung Quốc,
Nhà Đường dưới thời Thái Tông phát triển về kinh tế và hùng mạnh về quân sự, trở thành đất nước rộng lớn nhất và hùng mạnh nhất trên
thế giới thời bấy giờ.
Nhà Đường bao quát vùng đất gồm hầu hết
lãnh thổ Trung Quốc ngày nay, một phần
Việt Nam và một phần lớn
Trung Á kéo dài đến phía đông
Kazakhstan.Triều đại của ông, thường gọi là Trinh Quán chi trị (貞觀之治), được xem như biểu mẫu để so sánh với tất cả các triều đại sau và các quân chủ đời sau đều bắt buộc phải học tập, cũng như đối với các nước đồng văn
Việt Nam,
Nhật Bản. Thành quả mà triều đại của Thái Tông đạt được đã đặt nền móng vững chắc cho triều đại của cháu cố ông sau này là
Đường Huyền Tông trở thành thời đại hoàng kim nhất trong lịch sử phong kiến Trung Quốc, sử gọi là Khai Nguyên thịnh thế. Một thế kỷ sau khi Đường Thái Tông mất,
Nhà Đường vẫn được hưởng hòa bình và thịnh vượng.