Trường An (
giản thể: 长安;
phồn thể: 長安;
bính âm:
Cháng'ān (
trợ giúp·
thông tin);
Wade–Giles:
Ch'ang-an) là
kinh đô của 13
triều đại trong
lịch sử Trung Quốc. Trường An có nghĩa là "bình yên bền lâu" trong
tiếng Hán. Trong thời gian tồn tại ngắn ngủi của
nhà Tân, thành được đổi tên là "Thường An" (
tiếng Trung: 常安;
bính âm: Cháng'ān); sau khi triều đại này sụp đổ vào năm 23, tên cũ được khôi phục. Vào thời
nhà Minh, tên của thành được đổi thành
Tây An, và tên gọi này được duy trì cho đến nay.Loài người đã định cư tại khu vực Trường An từ
thời đại đồ đá mới, khi
văn hóa Ngưỡng Thiều được hình thành tại
Bán Pha ở ngoại thành. Cũng tại vùng lân cận phía bắc của Tây An ngày nay, người ta đã phát hiện được
lăng mộ của
Tần Thủy Hoàng với
đội quân đất nung nổi tiếng bảo vệ cho ông.Từ kinh đô
Hàm Dương ở ngay phía tây Tây An ngày nay, nhà Tần đã cai trị một khu vực rộng lớn hơn bất kỳ lãnh thổ của triều đại Trung Quốc nào trước đó. Hoàng thành Trường An thời
nhà Hán nằm ở tây bắc của Tây An hiện nay. Dưới thời
nhà Đường, khu vực được gọi là Trường An nằm trong diện tích bên trong thành Tây An thời Minh, cộng với một số khu vực nằm ở phía đông và phía tây của nó, và một phần lớn khu vực ngoại ô phía nam. Suốt thời nhà Đường, Trường An có quy mô lớn hơn 8 lần so với thành Tây An thời Minh. Trong thời gian hoàng kim của mình, Trường An từng là thành phố lớn nhất và đông dân nhất thế giới. Khoảng năm 750, Trường An được gọi là "thành phố triệu dân" trong sử sách Trung Quốc, trong khi các ước tính hiện đại cho rằng trong thành nội có khoảng 800.000–1.000.000 dân.
[1] Theo điều tra dân số vào năm 742 được ghi trong
Tân Đường thư, đếm được 362.921 hộ với 1.960.188 người tại Kinh Triệu phủ (京兆府),
vùng đô thị bao gồm cả các thành nhỏ lân cận.
[2]