Mối thù truyền kiếp[1] (
tiếng Đức: Deutsch–französische Erbfeindschaft), (
tiếng Pháp: Rivalité franco-allemande) giữa nước
Đức và
Pháp có mầm mống từ khi
vua Charlemagne chia
Đế quốc Frank của ông thành hai Vương quốc Đông và Tây Frank. Tuy nhiên, mối thù Đức - Pháp thời
cận đại có lẽ đã khởi nguồn từ cuộc xâm lược
nước Pháp Cách mạng của liên quân
Áo -
Phổ vào năm
1793, cuộc
xâm lược Áo và Phổ của
Pháp trong các năm
1805 -
1813 và cuộc tấn công Pháp của liên quân Áo - Phổ trong các năm
1814 -
1815.
[2] Mặc dù vậy, chính ảnh hưởng to lớn của tinh thần dân tộc của cuộc
Cách mạng Pháp đã thôi thúc sự căm hờn đối với Pháp của
người Đức sau thất bại của Napoléon vào năm
1815.
[1] Sau đó, trong 69 năm - bằng một đời người, hai nước đã đương đầu với nhau ba lần. Lần thứ nhất là vào năm
1870, lần thứ hai vào năm
1914 và lần thứ ba vào năm
1939. Thất bại của Pháp trong cuộc
Chiến tranh Pháp-Đức các năm 1870 –
1871 là một đòn giáng nặng nề đối với sức mạnh
quân sự vô song của nước này, đồng thời gia tăng mâu thuẫn gay gắt giữa Pháp và Đức, tiếp lửa cho cuộc
Chiến tranh thế giới thứ nhất bùng nổ vào năm 1914.
[3] Mặc dù Pháp cận kề thất bại khi Chiến tranh thế giới thứ nhất bùng nổ năm 1914, Pháp với sự hỗ trợ của
các đồng minh của mình cuối cùng đã giành
chiến thắng với cái giá cực kỳ đắt. Sau đó, Pháp đã theo đuổi một chính sách khắc nghiệt đối với Đức mà một số người cho rằng chính sách này đã góp phần tạo điều kiện cho
Hitler lên cầm quyền. Sự kiện này đã dẫn đến
cuộc tấn công Pháp năm
1940 thời
Chiến tranh thế giới thứ hai, trong đó
Đức đánh bại và chiếm đóng Pháp. Mặc dù chiến tranh kết thúc với sự thất trận của Đức vào năm
1945, các lực lượng
Pháp chỉ đóng một vai trò nhỏ trong chiến thắng của
phe Đồng Minh.
[4][5] Các cuộc chiến tranh giữa Pháp và Đức đã gây hậu quả nghiêm trọng đến
châu Âu.
[6] Cuối cùng, sau Chiến tranh thế giới thứ hai, hai nước bắt đầu hòa giải để kết thúc mối thù lâu đời này.
[7]