Interkosmos (
tiếng Nga: Интеркосмос) là một chương trình không gian của
Liên Xô, với mục đích giúp các quốc gia có quan hệ ngoại giao tốt với Liên Xô tham gia vào các chương trình không gian có người lái cũng như không người lái.Chương trình gồm có các quốc gia Đông Âu thuộc
Khối Warszawa /
CoMEcon, và các quốc gia xã hội chủ nghĩa hoặc cộng sản khác như
Afghanistan,
Cuba,
Mông Cổ và
Việt Nam. Ngoài ra những nước thuộc
Phong trào không liên kết như
Ấn Độ và
Syria cũng được tham gia, thậm chí những quốc gia từng có thời nằm trong khối
NATO là
Pháp cũng đóng góp vào Interkosmos, thể hiện mối quan hệ chính trị trong thời kỳ
Chiến tranh lạnh.
[1][2]Sau
Dự án Thử nghiệm Apollo–Soyuz, đã có những cuộc thảo luận giữa
NASA và Interkosmos vào những năm 1970 về chương trình phối hợp "Shuttle-Salyut" để gửi
tàu con thoi đến trạm không gian Salyut, và những cuộc thảo luận trong thập niên 1980 còn đề cập đến việc phóng tàu vũ trụ Liên Xô thuộc
chương trình Buran lên trạm không gian Mỹ trong tương lai.
[3]Tuy chương trình Shuttle-Salyut chưa bao giờ trở thành hiện thực khi chương trình Interkosmos còn tồn tại, sau
sự tan rã của Liên Xô,
Chương trình Shuttle–Mir đã tiếp nối các bước đi này và mở lối cho sự hình thành
Trạm vũ trụ quốc tế.Chương trình bắt đầu từ tháng 4 năm 1967 với các chuyến phóng
vệ tinh nghiên cứu không người lái, và từ tháng 2 năm 1978 bắt đầu các chuyến bay có người lái.
[2] Những chuyến bay thuộc Interkosmos đã đưa 14
phi hành gia không phải người Liên Xô lên không gian trong những tàu
Soyuz từ năm 1978 đến 1988. Chương trình này cũng giúp đưa công dân đầu tiên của một nước không phải Mỹ và Liên Xô lên không gian là
Vladimír Remek của
Tiệp Khắc.
[1] Interkosmos cũng đã đưa người da đen và cũng là sắc dân nói tiếng Tây Ban Nha đầu tiên,
Arnaldo Tamayo Méndez của
Cuba, người châu Á đầu tiên,
Phạm Tuân của
Việt Nam lên vũ trụ. Trong các nước tham gia, chỉ có
Bulgaria là quốc gia duy nhất gửi hai phi hành gia lên vũ trụ.