Chùa Đại Chiêu hay
Jokhang (
chữ Tạng: ཇོ་ཁང།,
tiếng Trung: 大昭寺) còn được biết đến với các tên gọi
Tu viện Qoikang,
Jokang,
đền Jokhang,
Tu viện Jokhang và
Zuglagkang (
chữ Tạng: གཙུག་ལག་ཁང༌།;
Wylie: gtsug-lag-khang;
ZWPY: Zuglagkang hoặc Tsuklakang) là ngôi chùa
Phật giáo Mật Tông Tạng truyền nằm tại quảng trường
Bát Giác thuộc trung tâm phố cổ
Lhasa, thủ phủ của Khu tự trị
Tây Tạng,
Trung Quốc. Người Tây Tạng coi nó là ngôi đền linh thiêng và quan trọng nhất ở Tây Tạng. Ngôi chùa hiện được cai quản bởi
Cách-lỗ phái nhưng họ chấp nhận tất cả các tín đồ của Phật giáo. Chùa này là sự pha trộn của thiết kế một
Tịnh xá Ấn Độ với thiết kế Tây Tạng Nepal.Đối với người
Tây Tạng đó là ngôi chùa linh thiêng nhất nước và là nơi diễn ra ngày hội chùa Đại Chiêu lớn nhất của
người Tạng. Nó được thành lập bởi vua
Tùng Tán Cán Bố vào thế kỷ thứ 7 (năm
647) khi vương triều này hưng thịnh nhất. Theo truyền thống, nó được xây dựng cho hai cô dâu của nhà vua là
Công chúa Văn Thành của nhà Đường và công chúa
Bhrikuti của Nepal. Cả hai được cho là đã mang những hình ảnh và bức tượng Phật giáo quan trọng từ Trung Quốc và Nepal đến Tây Tạng đặt ở đây, như là một phần của hồi môn của họ. Phần lâu đời nhất của ngôi đền được xây dựng năm 652. Trong 900 năm tiếp theo, ngôi đền đã được mở rộng nhiều lần với lần cuối cùng được thực hiện năm 1610 bởi
Đức Đạt Lai Lạt Ma thứ năm. Khi Vua
Ngật Lật Song Đề Tán trị từ 755 đến 797, hình ảnh Đức Phật của ngôi chùa đã bị giấu kín. Vào cuối thế kỷ thứ 9 và đầu thế kỷ thứ 10, các chùa Đại Chiêu được cho là đã được sử dụng làm chuồng ngựa. Năm 1049,
A Đề Sa, một giáo viên nổi tiếng của Phật giáo từ Bengal đến dạy ở Đại Chiêu.