Lucius Septimius Severus (
tiếng Latinh: Lucius Septimius Severus Augustus;
[4] 11 tháng 4,
146 -
4 tháng 2,
211) là
Hoàng đế của
Đế quốc La Mã (193-211). Severus sinh ra ở
châu Phi và đã vươn tới quyền lực khi đế quốc La Mã suy yếu (kể từ cái chết của Hoàng đế
Marcus Aurelius). Severus cai trị cùng với hai con trai ông là
Caracalla và
Geta. Ông là một thành viên của
Vương triều Severus. Ông là một vị hoàng đế vĩ đại đã cố lập lại quyền lực của đế quốc. Sau khi ông băng hà năm 211 ở
York, La Mã suy yếu thật sự.Severus được sinh ra ở
Leptis Magna thuộc hành tỉnh châu Phi. Khi còn trẻ ông liên tục thăng tiến nắm giữ nhiều chức vụ dưới triều đại của
Marcus Aurelius và
Commodus. Severus nắm quyền sau cái chết của Hoàng đế
Pertinax vào năm 193 trong giai đoạn gọi là
Năm Ngũ Hoàng đế. Sau khi lật đổ và giết chết vị hoàng đế đương nhiệm
Didius Julianus, Severus đã giao chiến với các đối thủ của mình, hai vị tướng
Pescennius Niger và
Clodius Albinus. Niger đã bị đánh bại vào năm 194 trong
trận Issus ở Cilicia
[5] Cuối năm đó,Severus tiến hành một chiến dịch ngắn vượt ra ngoài biên giới phía đông, thôn tính
Vương quốc Osroene thành một tỉnh mới.
[6] Severus đánh bại Albinus ba năm sau đó tại
Trận Lugdunum ở Gaul
[7].Sau khi củng cố sự cai trị của ông ở tỉnh phía tây, Severus tiến hành một cuộc chiến ngắn ngày khác, nhưng thành công hơn ở phía đông chống lại
Đế chế Parthia, cướp phá
Ctesiphon thủ đô của họ trong năm 197 và mở rộng biên giới phía đông tới sông Tigris
[8]. Hơn nữa, ông còn mở rộng và tăng cường phòng tuyến Arabicus ở
Arabia Petraea [9] Năm 202, ông tiến hành chiến dịch ở châu Phi và Mauretania chống lại dân Garamantes;. Ông chiếm kinh đô
Garama của họ và mở rộng phòng tuyến Tripolitanus dọc theo biên giới phía nam của đế quốc
[10] Cuối triều đại của mình, ông du hành đến nước Anh, tăng cường trường thành Hadrian và tái chiếm lại
trường thành Antonine. Năm 208 ông bắt đầu cuộc chinh phục Caledonia (nay là Scotland), nhưng tham vọng của ông bị chặn lại khi ông ngã bệnh vào cuối năm 210
[11]. Severus đã qua đời vào đầu năm 211 tại Eboracum,
[3] Ông được kế vị bởi hai con trai
Caracalla và Geta.