Lịch_sử_hành_chính_Quảng_Ninh

Lịch sử hành chính tỉnh Quảng Ninh có thể được xem bắt đầu từ cuộc cải cách hành chính của Minh Mạng năm 1831-1832. Theo đó, từ năm 1831, trấn Quảng Yên được đặt thành tỉnh Quảng Yên, tên riêng là tỉnh Hải Đông, lãnh 1 phủ (Hải Đông), 3 huyện (Hoành Bồ, Yên Quảng, Hoa Phong) và 3 châu (Vạn Ninh, Tiên Yên, Vân Đồn).Tỉnh Quảng Ninh ngày nay thuộc vùng duyên hải Bắc Bộ. Phía bắc giáp tỉnh Quảng Tây của Trung Quốc, phía nam giáp thành phố Hải Phòng, phía đông giáp vịnh Bắc Bộ, phía tây giáp các tỉnh Lạng Sơn, Bắc Giang, Hải Dương. Đơn vị hành chính trực thuộc có 4 thành phố, 2 thị xã và 7 huyện trực thuộc, trong đó có 186 đơn vị hành chính cấp xã bao gồm 72 phường, 8 thị trấn và 98 xã. Quảng Ninh là tỉnh có nhiều thành phố trực thuộc nhất của Việt Nam[1]. Tỷ lệ đô thị hóa của tỉnh đến nay đạt trên 64% và là một trong 3 địa phương có tỷ lệ đô thị hóa cao nhất cả nước (sau TP Hồ Chí Minh và Bình Dương).[2]