Phùng_Hoằng

Phùng Hoằng (giản thể: 冯弘; phồn thể: 馮弘; bính âm: Féng Hóng) (?-438), tên tự Văn Thông (文通), gọi theo thụy hiệu là (Bắc) Yên Chiêu Thành Đế ((北)燕昭成帝), là hoàng đế cuối cùng của nước Bắc Yên vào thời Ngũ Hồ thập lục quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ông đã đoạt lấy ngai vàng vào năm 430 sau khi anh trai Phùng Bạt (Văn Thành Đế) lâm bệnh, và ông sử dụng tước hiệu "Thiên vương". Trong thời gian ông trị vì, Bắc Yên ngày càng bị thu hẹp và trở nên yếu hơn trong bối cảnh có các cuộc tấn công liên tục từ kình địch Bắc Ngụy, và năm 436 ông đã chạy trốn đến Cao Câu Ly, chấm dứt sự tồn tại của Bắc Yên. Tuy nhiên, trên đất Cao Câu Ly, ông vẫn tự xem mình là bá chủ của nước này như trước đây. Trường Thọ Vương của Cao Câu Ly không thể chịu được điều này nên đã giết chết ông vào năm 438, tuy nhiên, ông ta vẫn truy phong cho Phùng Hoằng thụy hiệu hoàng đế.

Phùng_Hoằng

Kế nhiệm triều đại diệt vong
Tên thậtNiên hiệuThụy hiệuMiếu hiệu
Tên thật
Phùng Hoằng
Niên hiệu
Thái Hưng (大興) 431-5/436
Thụy hiệu
Chiêu Thành Hoàng đế (昭成皇帝)
Miếu hiệu
không
Tiền nhiệm Phù Bạt
Thê thiếp Vương thị
Mộ Dung Vương hậu
Triều đại Hồ Hạ
Trị vì 430436
Mất 438
Hậu duệ Trường Lạc công Phùng Sùng (馮崇)
Quảng Bình công Phùng Lãng (馮朗)
Lạc Lăng Công Phùng Mạc (馮邈)
Thái tử Phùng Vương Nhân (馮王仁)
Thân phụ Phùng An (馮安)