Lưu_Tống_Hậu_Phế_Đế
Lưu_Tống_Hậu_Phế_Đế

Lưu_Tống_Hậu_Phế_Đế

Lưu Tống Hậu Phế Đế (chữ Hán: 劉宋後廢帝; 463–477), tên húy là Lưu Dục (giản thể: 刘昱; phồn thể: 劉昱; bính âm: Liú Yù), tên tự Đức Dung (德融), pháp danh Huệ Chấn (慧震), là một hoàng đế của triều đại Lưu Tống trong lịch sử Trung Quốc. Trong thời gian trị vì của mình, ông chỉ là một cậu bé, song đã thể hiện thói hung bạo và độc đoán, và đến năm 477 ông đã bị tướng Tiêu Đạo Thành sát hại. Tiêu Đạo Thành sau đó lập một người em trai của Tiền Phế Đế là Lưu Chuẩn làm hoàng đế, song đã đoạt lấy ngai vàng vào năm 479, chấm dứt triều Lưu Tống và mở ra triều Nam Tề.

Lưu_Tống_Hậu_Phế_Đế

Thân mẫu Quý phi Trần Diệu Đăng (陳妙登
Kế nhiệm Lưu Tống Thuận Đế
Tiền nhiệm Lưu Tống Minh Đế
Thê thiếp Hoàng hậu Giang Giản Khuê (江簡珪), lập năm 472
Triều đại Lưu Tống (劉宋)
Trị vì 11 tháng 5 năm 4721 tháng 8 năm 477
(&0000000000000005.0000005 năm, &0000000000000082.00000082 ngày)
Sinh (463-03-01)1 tháng 3, 463
Mất 1 tháng 8, 477(477-08-01) (14 tuổi)
Kiến Khang
Tên thậtNiên hiệu
Tên thật
Lưu Dục (劉昱)
Niên hiệu
Nguyên Huy (元徽) 473-477
Thân phụ Lưu Tống Minh Đế