Edo (江戸 (Giang Hộ),
Edo?) (nghĩa là "cửa sông", phát âm
tiếng Việt như là Ê-đô
[2]) còn được viết là
Yedo hay
Yeddo, là tên cũ của
thủ đô nước
Nhật, tức
Tōkyō ngày nay.Con người đã có mặt tại khu vực
Vịnh Tōkyō hằng nhiều thế kỷ nhưng trong văn tịch thì mãi đến
thế kỷ 15 Edo mới được nhắc đến kể từ khi
Ōta Dōkan cho xây
thành Edo vào năm
1457.Đô thị trọng yếu nhất của Nhật trước đó là
Kyōto nơi
Thiên hoàng (nhà vua Nhật Bản) chọn làm
kinh đô. Khi
Mạc phủ Tokugawa lên nắm quyền và chuyển hành dinh đến Edo thì địa vị
Kyōto bắt đầu lu mờ. Thiên hoàng tiếp tục ngự trị ở
Kyōto nhưng Edo trở thành trung tâm quyền lực. Edo từ đó phát triển nhanh chóng từ làng chài nhỏ bé để trở thành đô thị đông đúc với hơn 1.000.000 dân vào năm 1721. Vào thời điểm đó Edo đã là một trong những thành phố lớn nhất thế giới.Edo thường bị hỏa hoạn. Riêng cơn cháy Meireki no Taika năm 1657 đã giết hơn 100.000 người. Sử sách
thời kỳ Edo đã ghi lại hơn 100 cơn hỏa hoạn lớn. Đám cháy thường lan rất nhanh vì nhà cửa hầu hết cất bằng
gỗ mà lại dùng
than để sưởi ấm. Tình hình nhiêm trọng đến nỗi các
Shōgun lập ra chức Machi bugyo (町奉行: Đinh phụng hành) để đảm nhiệm việc bảo an. Chức vụ này dưới thời
Tokugawa Yoshimune được củng cố mà hậu thân là machibikeshi tức hệ thống chữa cháy thành phố ngày nay. Có ước tính cho rằng từ năm 1600 đến 1945, mức phát triển của Edo/Tōkyō bị đẩy lùi 25-50 năm bởi
chiến tranh, hỏa hoạn và các
thiên tai như
động đất,
núi lửa và
sóng thần.Khi chế độ
Mạc phủ bị lật đổ, Edo đổi tên thành
Tōkyō (東京 (Đông kinh),
Tōkyō?), có nghĩa là "kinh đô ở miền Đông". Năm 1869,
Thiên hoàng Minh Trị chính thức dời đô từ Kyōto ra Tōkyō và Tōkyō chính thức trở thành thủ đô nước Nhật Bản.