Chiến tranh Việt–Chiêm (1367–1396) là cuộc chiến giữa nước
Đại Việt thời hậu kỳ
nhà Trần và nước
Chiêm Thành do
Chế Bồng Nga (1360–1390) lãnh đạo. Vào những năm 1330,
Đại Việt và
Đế chế Khmer trở nên suy yếu do biến đổi khí hậu,
bệnh dịch lan rộng, nạn đói tràn lan, góp phần vào sự hồi sinh của Chiêm Thành vào thế kỷ 14.
[2] Năm 1360,
Chế Bồng Nga, con vua
Chế A Nan lên ngôi, thống nhất người Chăm, và yêu cầu
Trần Dụ Tông trả lại hai châu Ô và Lý (
Quảng Trị và
Thừa Thiên Huế ngày nay) vào năm 1367. Từ chối yêu cầu này, Trần Dụ Tông cử quân tiến đánh Chiêm Thành nhưng bị đẩy lui. Đây là cuộc chiến đầu tiên giữa hai quốc gia kể từ năm 1132 và cũng là cuộc xung đột tàn khốc nhất kể từ
cuộc xung đột đầu tiên từ trước đó bốn thế kỷ.Một yếu tố quyết định thắng lợi của quân Đại Việt trong trận Hải Triều, là vũ khí thuốc súng và hỏa khí sát thương, khiến Chế Bồng Nga bị giết năm 1390.
[3][4][5] Kết thúc chiến tranh, cả hai bên đều cạn kiệt nguồn nhân lực và vật lực, đạt được rất ít thành quả trong khi phải chịu đựng thiệt hại lớn. Nhà Trần mất quyền lực vào tay
Hồ Quý Ly năm 1400.