August_Neidhardt_von_Gneisenau
August_Neidhardt_von_Gneisenau

August_Neidhardt_von_Gneisenau

August Wilhelm Antonius Graf[1] Neidhardt von Gneisenau (27 tháng 10 năm 176023 tháng 8 năm 1831) là Thống chế Phổ, được nhìn nhận là một trong những nhà chiến lượccải cách hàng đầu của quân đội Phổ.[2]. Trên cương vị là Tham mưu trưởng của Thống chế Blücher trong các cuộc Chiến tranh Liên minh thứ sáu năm 18131814thứ bảy năm 1815, ông trở thành một trong số ít những nhân vật đã hạ đo ván Napoléon Bonaparte, làm thay đổi cả lịch sử châu Âu lẫn thế giới.[3]Xuất thân trong một gia đình quý tộc sa sút và không có truyền thống quân sự lâu đời, Gneisenau từng tham gia quân đội ÁoAnsbach-Bayreuth, trước khi đơn xin nhập ngũ của ông được vua Phổ chấp thuận vào năm 1785. Năm 1806, ông tham chiến trong cuộc Chiến tranh Liên minh thứ tư và chứng kiến sự thảm bại của Phổ dưới tay đạo quân thiện chiến của Pháp do Napoléon chỉ huy. Mặc dù tiềm năng của Gneisenau đã được các cấp trên nhận thấy từ lâu, phải đến năm 1807 thì ông mới có được tiếng vang trong cả nước, khi mà ông chỉ huy quân trú phòng ở pháo đài nhỏ bé Kolberg cầm cự trước sự bao vây của Pháp cho đến tận khi chiến tranh chấm dứt. Thành tích này đã mang lại cho ông Huân chương Thập tự Xanh cao quý của Phổ. Trong thời gian kế tiếp, ông cùng với tướng Scharnhorst đã tiến hành những cải cách sâu rộng nhằm thay đổi diện mạo của quân lực Phổ, đặt nền móng cho việc hình thành Bộ Tổng tham mưu.[3][4]Những nỗ lực của ông đã được tưởng thưởng vào năm 1813, khi ông được bổ nhiệm làm Chủ nhiệm Tổng cục Hậu cần của Tập đoàn quân Schlesien (Nga-Phổ) do Blücher chỉ huy, tham gia Chiến tranh Liên minh thứ sáu với Pháp. Gneisenau trở thành Tham mưu trưởng sau khi Scharnhorst mất, và sự phối hợp của ông với Blücher đã hình thành một đội ngũ chỉ huy vững mạnh luôn luôn vẻ vang trong chiến thắng và kiên nhẫn trong thất bại trong các cuộc Chiến tranh Liên minh thứ sáu và thứ bảy vào giai đoạn 1813 – 1815. Các hoạt động tổ chức chiến lược của ông đã góp phần mang lại thắng lợi quyết định cho quân Phổ và đồng minh trong trận Leipzig vào tháng 10 năm 1813 và giáng đòn trí mạng vào quân chủ lực Pháp của Napoléon trong trận Waterloo cuối tháng 6 năm 1815. Về sau này, ông trở thành Thống đốc Berlin năm 1818 và được phong cấp hàm Thống chế năm 1825.[2]