Vương Đạo (
chữ Hán: 王導,
276 -
339),
tên tự là
Mậu Hoằng (茂弘), nguyên quán ở huyện Lâm Nghi, tỉnh
Sơn Đông, là đại thần, tể tướng dưới thời
Đông Tấn trong
lịch sử Trung Quốc. Xuất thân trong một gia đình thế tộc, Vương Đạo từ nhỏ đã tỏ ra là người có học thức và tài năng. Vào lúc
tám vương làm loạn, Vương Đạo kết thân với tông thất nhà Tấn là Lang Nha vương
Tư Mã Duệ (
276 -
323) và đi theo phò tá ông ta.Năm
307, Vương Đạo và
Tư Mã Duệ vì muốn tránh thế cục hỗn tạp ở
Trung Nguyên nên về miền nam, xây dựng lực lượng ở vùng Kiến Nghiệp
[1]. Vương Đạo cùng anh họ là
Vương Đôn ra sức theo phò và tranh thủ sự ủng hộ của các quý tộc miền nam cho
Tư Mã Duệ. Cuối đời Vĩnh Gia, Vương Đạo nhận chức thái thú Đơn Dương rồi Phụ quốc tướng quân, Ninh Viễn tướng quân, sau lại đổi thành Chấn Uy tướng quân.Sang năm
318,
Tây Tấn bị tiêu diệt,
Tư Mã Duệ lên ngôi hoàng đế ở miền nam, lập ra nhà
Đông Tấn (
317 -
420), Vương Đạo trở thành đại thần có uy vọng, được ban chức Thái phó rồi Thị trung, Tư không, Lục thượng thư, ngang quyền với tể tướng. Lúc anh họ
Vương Đôn khởi loạn chống lại triều đình, Vương Đạo vẫn một lòng phò trợ
Tấn Nguyên Đế. Sau khi
Tấn Minh Đế lên kế vị, Vương Đạo trở thành người phụ chính, giữ chức Trung thư lệnh, thứ sử Dương châu, tước Thủy Hưng quận công, đồng thời được ban vinh dự to lớn là được đem kiếm lên điện, nhập triều không xưng tên,...Thời gian nắm quyền ở miền nam, Vương Đạo chủ trương: Cứ bình tĩnh rồi tình hình sẽ tự yên do đó chỉ tập trung xây dựng thế lực và giữ gìn bờ cõi, không có ý khôi phục lại
Trung Nguyên. Năm
339, ông qua đời, hưởng thọ 64 tuổi, được truy tặng là Thủy Bình Văn Hiến công và được an táng với nghi lễ long trọng.