Tiết_Cư_Chính

Tiết Cư Chính (chữ Hán: 薛居正; bính âm: Xuē Jū Zhèng; 912 – ngày 12 tháng 7, 981), tự là Tử Bình (子平), người Tuấn Nghi, Khai Phong (nay thuộc Khai Phong tỉnh Hà Nam), là nhà sử học thời Bắc Tống, đỗ Tiến sĩ vào năm Thanh Thái nhà Hậu Đường. Cha ông, Tiết Nhân KhiêmTân khách Thái Tử của nhà Hậu Chu. Thời Hậu Chu làm quan tới Hình bộ thị lang. Trong thời nhà Tống, ông được bổ nhiệm làm Lại bộ thị lang, Binh bộ thị langHộ bộ thị lang. Năm Khai Bảo thứ sáu (973) được nâng lên làm Môn hạ thị lang, Tham tri chính sự [1], Tiết Cư Chính, Lư Đa Tốn, Hỗ Mông phụng mệnh triều đình tham gia vào việc trông coi, tu sửa và biên soạn bộ chính sử "Ngũ Đại sử". Ngoài ra Ngũ Đại sử còn có tên gọi khác là "Lương Đường Tấn Hán Chu thư". Người đời sau đổi lại thành "Cựu Ngũ Đại sử" để phân biệt với bộ "Tân Ngũ Đại sử" của Âu Dương TuÔng từng đảm nhiệm chức Đồng Bình chương sự. Năm đầu Thái Bình Hưng Quốc (976), ông được nâng lên làm Tư không. Sau trúng độc chết ở Đan Sa, vua Tống Thái Tông ban chức Thái úy, Trung thư lệnh, đặt tên thụy là Văn Huệ. Con nụôi là Tiết Duy Cát thu thập các tác phẩm của cha mình khi ông còn sống làm thành sách, gọi là "Văn Huệ Tập" [2] hiện đã thất lạc. Năm Hàm Bình thứ hai (999) triều đình ra chiếu dựng đình miếu thờ cúng ông.