Thống tướng
Suharto (
8 tháng 6 năm 1921 –
27 tháng 1 năm 2008), chính tả cũ là
Soeharto, là
tổng thống thứ nhì của
Indonesia, ông giữ chức vụ nguyên thủ quốc gia trong 31 năm kể từ khi trục xuất
Sukarno vào năm
1967 cho đến khi phải từ nhiệm vào năm
1998.Suharto sinh tại xóm Kemusuk gần thành phố
Yogyakarta, trong thời kỳ
thực dân Hà Lan.
[2] Ông trưởng thành trong hoàn cảnh khiêm tốn.
[3] Cha mẹ ông là
người Java theo
Hồi giáo, họ
ly hôn không lâu sau khi ông được sinh. Trong thời kỳ
Nhật Bản chiếm đóng Indonesia, Suharto phục vụ trong lực lượng an ninh
Indonesia do
người Nhật tổ chức. Sau đó, ông tham gia
đấu tranh giành độc lập cho Indonesia. Suharto được thăng hạng
thiếu tướng sau khi
Indonesia độc lập. Binh sĩ dưới quyền Suharto ngăn chặn một âm mưu
đảo chính vào ngày 30 tháng 9 năm 1965,
Đảng Cộng sản Indonesia bị quy là chủ mưu.
[4] Sau đó, quân đội dẫn đầu một cuộc
thanh trừng chống cộng, và Suharto đoạt quyền từ tổng thống khai quốc của Indonesia là
Sukarno. Ông được bổ nhiệm làm quyền tổng thống vào năm 1967 rồi tổng thống vào năm sau. Cương vị tổng thống của Suharto được ủng hộ mạnh mẽ trong suốt thập niên 1970 và 1980, song bị xói mòn sau một
khủng hoảng tài chính nghiêm trọng dẫn đến
bất ổn lan rộng, và ông phải từ nhiệm vào tháng 5 năm 1998.Di sản 31 năm cai trị của Suharto gây tranh luận tại cả
Indonesia và bên ngoài. Khi thi hành "
Trật tự Mới", Suharto kiến thiết một chính phủ mạnh, tập trung và do quân đội chi phối. Năng lực duy trì ổn định tại quốc gia Indonesia rộng lớn và đa dạng cùng lập trường chống cộng công khai khiến ông đạt được hỗ trợ về kinh tế và ngoại giao của phương Tây trong
Chiến tranh Lạnh. Trong hầu hết thời gian ông lãnh đạo, Indonesia trải qua tăng trưởng kinh tế và công nghiệp hóa đáng kể,
[5]cải thiện đáng kể các tiêu chuẩn y tế, giáo dục và sinh hoạt.
[6]Hành động
xâm chiếm và
chiếm đóng Đông Timor của Indonesia trong thời kỳ Suharto tại vị làm cho ít nhất 100.000 người thiệt mạng.
[7] Đến thập niên 1990, chủ nghĩa chuyên chế Trật tự Mới và tham nhũng phổ biến
[8] là một nguồn gốc gây bất mãn.
[9] Trong những năm sau khi Suharto từ nhiệm, các nỗ lực nhằm buộc tội ông tham nhũng và diệt chủng bị thất bại do sức khỏe của ông yếu và do thiếu sự ủng hộ bên trong Indonesia.