Pharisêu, ở những thời điểm khác nhau trong
lịch sử Do Thái, họ là nhóm người quy tụ thành một
đảng phái chính trị, hoặc một phong trào xã hội, hoặc một trường phái tư tưởng. Nhóm người này xuất hiện trong thời kỳ tồn tại
Đền thờ Jerusalem thứ hai. Từ năm
70 SCN, khi Đền thờ này bị phá hủy thì lối sống, tư tưởng của Pharisêu đã trở thành cơ sở nền tảng về phụng vụ và lễ nghi của Do Thái giáo dòng Rabbi.Trong bối cảnh xung đột xã hội và xung đột nội bộ tôn giáo giữa những người Do Thái, cộng với sự cai trị của
Đế quốc La Mã đương thời, người Pharisêu và người Sađốc thường mâu thuẫn nhau.
[1] Người Sađốc ủng hộ trào lưu
Hy Lạp hóa còn người Pharisêu chống lại nó. Người Pharisêu tuyên bố chỉ
Moses có thẩm quyền giải thích luật Do Thái, trong khi người Sađốc lại quan niệm quyền này thuộc về các tư tế, vốn được thành lập từ thời vua
Solomon.Trong
Tân Ước, người Pharisêu cũng được chú ý bởi sự mâu thuẫn giữa họ với
Gioan Baotixita và
Giêsu.
[2] Đối với
Kitô giáo, ở nghĩa hẹp, Pharisêu không còn là một phái nữa, nhưng đó là một tinh thần chống lại tinh thần của
Phúc Âm[3] nên họ thường bị
Kitô hữu gọi là "giả hình". Tuy nhiên, sứ đồ
Phaolô nổi tiếng trong
Kitô giáo trước khi
cải đạo thì ông thuộc nhóm người Pharisêu.