Nguyễn_Phúc_Nguyên
Nguyễn_Phúc_Nguyên

Nguyễn_Phúc_Nguyên

Nguyễn Phúc Nguyên (chữ Hán: 阮福源; 16 tháng 8 năm 156319 tháng 11 năm 1635) hay Nguyễn Hy Tông, Nguyễn Tuyên Tổ, là vị chúa Nguyễn thứ hai của chính quyền Đàng Trong trong lịch sử Việt Nam (ở ngôi từ 1613 đến 1635) sau chúa Tiên Nguyễn Hoàng. Trong thời gian ở ngôi chúa, ông đã xây dựng một vương triều độc lập ở Đàng Trong, từng bước ly khai khỏi chính quyền TrịnhĐàng Ngoài. Ông được dân chúng gọi là chúa Sãi, chúa Bụt hay Phật chúa.

Nguyễn_Phúc_Nguyên

Tên húyThụy hiệuMiếu hiệu
Tên húy
Nguyễn Phúc Nguyên (阮福源)
Thụy hiệu
Hiển Mô Quang Liệt Ôn Cung Minh Duệ Dực Thiện Tuy Du Hiếu Văn Hoàng đế
(顯謨光烈溫恭明睿翼善綏猷孝文皇帝)
Ngắn: Hiếu Văn hoàng đế (孝文皇帝)
Miếu hiệu
Hy Tông (熙宗) Tuyên Tổ
Thân mẫu Nguyễn Thị phu nhân
Kế nhiệm Nguyễn Phúc Lan
Tước vịTước vị
Tước vị
tước vị
  • Sãi vương, chúa Bụt, Phật chúa
  • Thống lãnh Thủy bộ Chư Dinh kiêm Tổng Nội Ngoại Bình Chương Quân Quốc Trọng Sự Thái bảo Thụy Quận công
  • Đại Đô Thống Trấn Nam Phương Tổng Quốc Chính Dực Thiện Tuy Du Thụy Dương Vương
  • Tuyên Tổ Hiển Mô Quang Liệt Ôn Cung Minh Duệ Dực Thiện Tuy Du Hiếu Văn Vương
Tiền nhiệm Nguyễn Hoàng
Thê thiếp Mạc Thị Giai
Gia tộc Họ Nguyễn
Hậu duệHậu duệ
Hậu duệ
Nguyễn Phúc Kỳ
Nguyễn Phúc Lan
Nguyễn Phúc Anh
Và nhiều người khác, tổng cộng có 11 công tử và 4 công nữ
Trị vì 1613 - 1635
Sinh (1563-08-16)16 tháng 8, 1563 [1]
Mất 19 tháng 11, 1635(1635-11-19) (72 tuổi) [1]
Đàng Trong, Đại Việt
Thân phụ Nguyễn Hoàng