Nguyễn_Phúc_Chu
Nguyễn_Phúc_Chu

Nguyễn_Phúc_Chu

Nguyễn Phúc Chu (chữ Hán: 阮福淍, 11 tháng 6 năm 16751 tháng 6 năm 1725) hay Nguyễn Hiển Tông, là vị chúa Nguyễn thứ sáu của Đàng Trong, vùng đất phía Nam nước Đại Việt thời Lê trung hưng. Ông nối ngôi cha là Nguyễn Phúc Thái và cai trị từ năm từ 1691 đến năm 1725. Trong thời gian cầm quyền, Nguyễn Phúc Chu chăm lo phát triển kinh tế, giáo dục, quân sự, làm quốc gia rất giàu mạnh. Ông cũng mở rộng đáng kể lãnh thổ Đại Việt sau nhiều cuộc chiến với các vương quốc Chiêm ThànhChân Lạp. Ông còn là một cư sĩ Phật giáo mộ đạo, có nhiều công lao trong việc trùng tu chùa chiền và hỗ trợ truyền bá Phật pháp trong nước.

Nguyễn_Phúc_Chu

Tên húyThụy hiệuMiếu hiệu
Tên húy
Nguyễn Phúc Chu
Thụy hiệu
Anh Mô Hùng Lược thánh Văn Tuyên Đạt Khoan Từ Nhân Thứ Hiếu Minh Hoàng Đế
(英謨雄略聖文宣達寬慈仁恕孝明皇帝)
Ngắn: Hiếu Minh hoàng đế
(孝明皇帝)
Miếu hiệu
Hiển Tông (顯宗)
Kế nhiệm Nguyễn Phúc Chú
Thân mẫu Tống Thị Lĩnh
Tước vịTước vị
Tước vị
  • Tộ Quốc Công
  • Minh vương
  • Đô Nguyên Súy Tổng Quốc Chính Khoan Từ Nhân Thứ Tộ Minh Vương
  • Anh Mô Hùng Lược Thánh Văn Tuyên Đạt Khoan Từ Nhân Thứ Hiếu Minh Vương
Tiền nhiệm Nguyễn Phúc Thái
Gia tộc Họ Nguyễn
Thê thiếp Tống Thị Được
Hậu duệHậu duệ
Hậu duệ
Nguyễn Phúc Chú
Nguyễn Phúc Tứ
Nguyễn Phúc Điền
...Tổng cộng 38 công tử và 4 công nữ
Trị vì 1691 - 1725
Sinh (1675-06-11)11 tháng 6, 1675[1]
Nam Hà, Đại Việt
Mất 1 tháng 6, 1725(1725-06-01) (49 tuổi)[1]
Nam Hà, Đại Việt
Tôn giáo Phật giáo
Thân phụ Nguyễn Phúc Thái