Lữ Bố (
chữ Hán: 呂布; 160-199)tự là
Phụng Tiên, là tướng nhà Đông Hán trong
lịch sử Trung Quốc. Ông đã tham gia cuộc chiến quân phiệt cuối thời Đông Hán và cuối cùng bị thất bại.Lữ Bố người đất
Cửu Nguyên, huyện Ngũ Nguyên thuộc Tinh châu (nay là thành phố
Bao Đầu,
Nội Mông Cổ). Ông được biết tới chủ yếu qua tiểu thuyết
Tam quốc diễn nghĩa của
La Quán Trung. Trong tiểu thuyết này, Lữ Bố xuất hiện từ hồi 3 đến hồi 19. Lữ Bố được mệnh danh là Chiến Thần, phần lớn độc giả xem Lữ Bố là vị tướng dũng mãnh nhất thời Tam quốc, hơn cả
Triệu Vân,
Quan Vũ,
Trương Phi,
Hứa Chử,
Mã Siêu. Hình ảnh Lữ Bố có thể liên hệ tới vị anh hùng Hy Lạp
Achilles về sức mạnh[
cần dẫn nguồn]. Lữ Bố đã từng một mình đánh với cả ba anh em Lưu Bị, Quan Vũ và Trương Phi.Trên chiến trường, ông chuyên sử dụng
phương thiên họa kích và cưỡi
Ngựa Xích Thố, như một mãnh hổ tả xung hữu đột, vạn người không địch nổi. Người ta thường nói "Nhân trung Lữ Bố, mã trung Xích Thố" (Người có Lữ Bố, ngựa có Xích Thố) để tôn vinh 2 cực phẩm nhân gian này. Ngoài ra trong những bức ảnh xưa hay ở các tác phẩm liên quan đến nhân vật này, ông được miêu tả là rất tuấn tú.