Dejima (
Nhật: 出島 (Xuất Đảo),
Dejima? "đảo xuất khẩu"),
[1] tên gọi
Latin hoá trong các tài liệu phương Tây cổ là Decima, Desjima, Dezima, Disma, hoặc Disima, là một
đảo nhân tạo nhỏ hình cánh quạt, được xây dựng ngoài khơi vịnh
Nagasaki năm 1634 bởi các thương nhân địa phương. Hòn đảo này, được hình thành bằng cách đào một con kênh thông qua một bán đảo nhỏ, trong quá khứ từng là nơi duy nhất cho phép hoạt động thương mại và trao đổi trực tiếp giữa Nhật Bản và thế giới bên ngoài trong
thời kỳ Edo.
[2] Dejima được xây dựng để hạn chế thương nhân nước ngoài như một phần của
sakoku, một
chính sách biệt lập tự áp đặt. Ban đầu được xây dựng để đặt cho
các thương nhân người Bồ Đào Nha, nó được người Hà Lan sử dụng làm
thương điếm (địa bàn để tập trung kinh doanh) từ năm 1641 cho tới năm 1853. Chiếm diện tích 120 m × 75 m (390 ft × 250 ft) hoặc 9.000 m2 (2,2 mẫu Anh), nó sau đó được hợp nhất bởi thành phố thông qua quá trình
cải tạo đất.Năm 1922, "Thương điếm Hà Lan Dejima" được chỉ định là một
di tích lịch sử quốc gia của Nhật Bản.