Năm 1873:
Hàng vạn quân nổi dậy khácChiến tranh Pháp–Đại Nam hoặc
chiến tranh Pháp–Việt, hay còn được gọi là
Pháp xâm lược Đại Nam là cuộc chiến giữa
nhà Nguyễn của
Đại Nam và
Đế quốc thực dân Pháp, diễn ra từ năm
1858 đến năm
1884. Cuộc chiến kết thúc bằng thắng lợi của
Đế quốc thực dân Pháp,
người Pháp xâm chiếm toàn bộ lãnh thổ Đại Nam và thiết lập bộ máy cai trị, bắt đầu thời kỳ
Pháp thuộc trong
lịch sử Việt Nam.
Tháng 8 năm
1858, quân viễn chinh
Pháp cùng
Tây Ban Nha đổ bộ tấn công vào cảng
Đà Nẵng và sau đó rút vào xâm chiếm
Sài Gòn. Tháng 6 năm
1862, vua
Tự Đức ký hiệp ước Nhâm Tuất, nhượng ba tỉnh
miền Đông cho Pháp. Năm
1867, Pháp chiếm nốt ba tỉnh
miền Tây kế tiếp để tạo thành một lãnh thổ thuộc địa
Cochinchine (Nam kỳ). Sau khi củng cố vị trí vững chắc ở Nam Kỳ, từ năm
1873 đến năm
1886, Pháp xâm chiếm nốt những phần còn lại của Đại Nam qua những cuộc chiến phức tạp ở
Bắc Kỳ.
Miền Bắc khi đó rất hỗn loạn do những mối bất hòa giữa
người Việt và
người Hoa lưu vong. Chính quyền Đại Nam không thể kiểm soát nổi mối bất hòa này. Cả Trung Hoa và Pháp đều coi khu vực này thuộc tầm ảnh hưởng của mình và gửi quân đến đó.Sau khi giao chiến một thời gian, quân Pháp đã đuổi được phần lớn quân Thanh về Trung Quốc, tuy nhiên tại một số tỉnh quân Thanh vẫn còn có mặt và đe doạ sự có mặt của người Pháp ở Bắc Kỳ. Chính phủ Pháp đã sai Fournier sang
Thiên Tân ký với
Lý Hồng Chương bản sơ bộ về
Hoà ước Thiên Tân, trong nội dung bản hoà ước sơ bộ giữa Pháp và nhà Thanh năm 1884, đã có điều khoản nhà Thanh công nhận quyền bảo hộ của Pháp ở Đại Nam. Ngày 6 tháng 6 năm 1884,
hòa ước Patenôtre được ký kết tại kinh đô Huế gồm có 19 điều khoản, chia nước Đại Nam ra làm ba xứ:
Bắc Kỳ,
Trung Kỳ và
Nam Kỳ dưới ba chế độ khác nhau. Mỗi kỳ có một chế độ cai trị riêng như là ba nước riêng biệt. Nam Kỳ là xứ thuộc địa Pháp, Bắc Kỳ và Trung Kỳ là xứ Pháp bảo hộ nhưng triều đình nhà Nguyễn trên danh nghĩa vẫn được quyền kiểm soát.