Biển calcit là biển có
calcit chứa ít magnesi là kết tủa
calci cacbonat vô cơ chính.
Biển aragonit thay vào đó có aragonit và calcit giàu magnesi là kết của cacbonat chính. Những năm đầu thời kỳ
Đại Cổ sinh và Giữa đến cuối thời kỳ
Đại Trung sinh đại dương là chủ yếu là biển calcit, trong khi Giữa Đại Cổ sinh đến Đầu Đại Trung Sinh và
Đại Tân sinh (bao gồm cả ngày nay) là đặc trưng của biển aragonit (theo Wilkinson et al. Năm 1985; Wilkinson và Given, 1986; Morse và Mackenzie Năm 1990, Lowenstein et al. Năm 2001; Palmer và Wilson năm 2004).Tác động địa chất và sinh học quan trọng nhất của biển calcit bao gồm sự hình thành và phát triển nhanh chóng của
đất cứng chứa cacbonat, (theo Palmer, Năm 1982; Palmer et al. 1988; Wilson và Palmer, năm 1992), các hóa thạch
ooids (theo Sandberg Năm 1983; Wilkinson et al. Năm 1985), xi măng calcit (Wilkinson và Given, 1986), và dung dịch các vỏ aragonit ở vùng biển nông và ấm (theo Cherns và Wright, Năm 2000, Palmer và Wilson năm 2004). Phần đất cứng đã rất phổ biến, ví dụ là biển calcit ở kỷ
Ordovic và kỷ
Jura, nhưng không có trong biển aragonit
Kỷ Permi (theo Palmer năm 1982).
Hóa thạch của
động vật không xương sống được tìm thấy ở hoá thạch biển calcit thường chủ yếu là vỏ calcit rất dày(Wilkinson Năm 1979; Stanley và Hardie Năm 1998, Năm 1999, Porter năm 2007), của động vật sống dưới biển và có vỏ dày (Pojeta năm 1971), hoặc có một vỏ bên trong bằng aragonit một vỏ ngoài bằng calcit (Harper et al. Năm 1997). Điều này rõ ràng là do argonit hoà tan nhanh ở đáy biển và chuyển sang có 2 khoáng chất(Palmer và Wilson năm 2004).Khoảng thời gian biển calcit trùng hợp với quãng thời gian ngắn xảy ra
tách giãn đáy đại dương và hiệu ứng nhà kính toàn cầu (Stanley và Hardie, 1999). Đáy biển tách giãn tuần hoàn nước biển qua
miệng phun thủy nhiệt, giảm tỷ lệ magnesi so với calci trong nước biển qua
quá trình biến chất của khoáng chất giàu calci trong đá bazan biến thành đất sét giàu magnesi (Wilkinson và Given, 1986; Lowenstein et al. Năm 2001). Việc giảm tỉ lệ Mg/Ca tạo điều kiện thuận lợi cho sự phát triển của calcit so với aragonit. Sự tăng cường tách giãn đáy biển cũng có nghĩa là tăng các
hoạt động núi lửa mức độ của
cacbon dioxide trong bầu không khí và đại dương. Điều này có thể cũng có ảnh hưởng đến đa hình của
calci cacbonat kết tủa (Lowenstein et al. Năm 2001). Tiếp theo, nồng độ calci ở nước biển cao tạo điều kiện thuận lợi cho việc trôn CaCO3, do đó loại bỏ
kiềm khỏi đại dương, hạ độ pH của nước biển và giảm độ acid.
[1]