Alexander Grothendieck (tiếng Đức:
[ˈɡroːtn̩diːk]; tiếng Pháp:
[ɡʁɔtɛndik];
28 tháng 3 năm
1928 –
13 tháng 11 năm
2014[1]) là một trong những
nhà toán học có ảnh hưởng lớn nhất trong thế kỷ 20. Ông đóng góp chính cho sự phát triển cách mạng của lĩnh vực
hình học đại số, cũng như đóng góp lớn cho
lý thuyết số,
lý thuyết phạm trù và
đại số đồng điều, ngoài ra còn là những thành tựu ban đầu của ông trong
giải tích hàm. Ông được trao
huy chương Fields năm
1966. Năm
1988 ông cùng với
Pierre Deligne được trao
Giải Crafoord, nhưng Grothendieck đã từ chối nhận giải.Grothendieck là một nhà toán học nổi bật với cách tiếp cận trừu tượng trong toán học và chủ nghĩa hoàn hảo của ông trong các công thức và biểu diễn. Quả thực là sự tăng lên về sự trừu tượng và hình thức hóa trong
toán học thuần túy trong thế kỷ 20 là một phần trong sự ảnh hưởng của ông. Tương đối ít các nghiên cứu của ông được công bố sau năm
1960 trên các tạp chí hàn lâm, và thường lưu hành dưới dạng các bài viết trong các hội thảo; sự ảnh hưởng của ông không chỉ trong toán học mà còn mở rộng đến cá nhân của các nhà toán học, như ảnh hưởng đến các
nhà toán học Pháp và trường phái
Zariski ở
đại học Harvard.Tháng 11 năm 1967, trong
chiến tranh Việt Nam, ông nhận lời mời từ các nhà toán học Việt Nam, đến Hà Nội làm việc và giảng dạy tại trường sơ tán.
[2] Sau đó ông đề xuất đề tài và hướng dẫn (từ Pháp)
Hoàng Xuân Sính (ở Việt Nam) thực hiện luận án tiến sĩ.
[3]Theo những lời kể của giáo sư
Nguyễn Hữu Việt Hưng, Grothendieck được biết đến như là một người đa tình.
[4]