Động cơ tuốc bin phản lực luồng (
tiếng Anh - Turbojet engine, viết tắt - TurboJet;
tiếng Nga - Турбореактивный двигатель, viết tắt - ТРД) hay còn gọi là
máy đẩy luồng là kiểu cổ nhất của
động cơ phản lực không khí nói chung và đến ngày nay vẫn tiếp tục sử dụng, phát triển. Hai kỹ sư,
Frank Whittle ở
Anh Quốc và
Hans von Ohain ở
Đức, đã độc lập phát triển khái niệm về loại động cơ này từ cuối thập kỷ
1930. Máy bay chiến đấu, được trang bị động cơ phản lực, lần đầu tiên được đưa vào sử dụng năm
1944, giai đoạn cuối
Chiến tranh thế giới thứ hai.Một động cơ turbin phản lực thường được dùng làm động cơ đẩy cho
máy bay. Không khí được đưa vào bên trong những máy nén quay thông qua cửa hút khí và được nén tới áp suất cao trước khi đi vào buồng đốt. Ở đây không khí trộn với
nhiên liệu và được đốt cháy. Quá trình
cháy này khiến nhiệt độ khí tăng lên rất nhiều. Các sản phẩm cháy nhiệt độ cao thoát ra khỏi buồng đốt và chạy qua
turbin để làm quay máy nén. Dù quá trình này làm giảm nhiệt độ và áp suất khí thoát ra khỏi turbin, thì những tham số của chúng vẫn vượt cao hơn so với điều kiện bên ngoài. Luồng khí bên trong turbin thoát ra ngoài thông qua ống thoát khí, tạo ra một lực đẩy phản lực ngược chiều. Nếu tốc độ phản lực vượt quá tốc độ bay, máy bay sẽ có được
lực đẩy tiến về phía trước. Tốc độ luồng khí phụt nói chung phụ thuộc vào tốc độ bay, đây cũng là lý do các máy bay muốn có tốc độ vượt âm, hiện nay phải sử dụng loại động cơ này.Các động cơ
tuabin phản lực tạo được vòng quay lớn, nhiệt độ làm việc cao nên đòi hỏi công nghệ chế tạo đặc biệt.