Nhà Hannover là một triều đại hoàng gia Đức đã cai trị lãnh địa công tước
Brunswick-Lüneburg (
tiếng Đức: Braunschweig-Lüneburg) (từ năm 1814 được nâng lên thành
Vương quốc Hannover) và
Vương quốc Anh cùng
Vương quốc Ireland thuộc
Liên minh cá nhân giữa Anh Quốc và Hannover. Triều đại này đã kế vị
nhà Stuart làm vua của Vương quốc Anh và Ireland từ năm
1714 và ở vị trí đó cho đến khi Nữ hoàng Victoria băng hà vào năm 1901. Triều đại này đôi khi được gọi là Nhà Brunswick và Lüneburg, dòng Hanover. Nhà Hanover là một nhánh nhỏ của
nhà Welfen, mà nó lại là nhánh cấp cao của
nhà Este. Hai vị vua đầu tiên của Anh Quốc
George I của Anh và
George II của Anh thuộc nhà Hannover được sinh ra ở
Hannover, còn viếng thăm công quốc này.Liên minh cá nhân chấm dứt vào năm 1837, khi ngai vàng của Hannover theo pháp luật Salic (Lex Salica) không được ban cho
Victoria của Anh, mà được giao cho chú của bà, công tước của Cumberland. Ernst August I của Hannover nhờ vậy trở thành vua của Hannover.Nữ hoàng Victoria, người cuối cùng của nhà Hannover làm vua ở Anh, là cháu gái của
George III, và hậu duệ của bà ở trải khắp hầu hết các nhà hoàng gia châu Âu. Bà sắp xếp cuộc hôn nhân cho con và cháu trên khắp lục địa, ràng buộc các hoàng gia châu Âu bằng quan hệ hôn nhân. Vào năm 1910, vua Anh là cháu nội của bà, vua Nga, Đức và vua một số nước châu Âu khác là cháu ngoại, điều này khiến bà có được biệt danh "người bà của châu Âu". Bà là người giữ vương miện vua Anh cuối cùng của nhà Hanover, con trai bà là vua
Edward VII thuộc về
nhà Sachsen-Coburg và Gotha, dòng của cha ông, Hoàng tử Albert.Người đứng đầu hiện hành của Nhà Hanover là
Hoàng thân Ernst August của Hannover (1954).