Vũ Trọng Phụng (
1912-
1939) là một
nhà văn,
nhà báo nổi tiếng của
Việt Nam vào đầu
thế kỷ 20. Tuy thời gian cầm bút rất ngắn ngủi, với tác phẩm đầu tay là truyện ngắn Chống nạng lên đường đăng trên
Ngọ báo vào năm
1930, ông đã để lại một kho tác phẩm đáng kinh ngạc: hơn 30 truyện ngắn, 9 tập tiểu thuyết, 9 tập phóng sự, 7 vở kịch, cùng một bản dịch vở kịch từ tiếng Pháp, một số bài viết phê bình, tranh luận văn học và hàng trăm bài báo viết về các vấn đề
chính trị,
xã hội,
văn hóa[1]. Một số trích đoạn tác phẩm của ông trong các tác phẩm
Số đỏ và
Giông Tố đã được đưa vào
sách giáo khoa môn
Ngữ văn của Việt Nam.
[2][3]Nổi tiếng với giọng văn trào phúng
châm biếm xã hội của mình, một số người đã so sánh ông như
Balzac của Việt Nam
[4]. Tuy nhiên, cũng vì phong cách "tả chân" và yếu tố
tình dục trong tác phẩm mà khi sinh thời ông đã bị chính quyền bảo hộ Pháp tại Hà Nội gọi ra tòa vì "tội tổn thương phong hóa" (outrage aux bonnes moeurs)
[5]. Về sau này, tác phẩm của ông lại bị cấm xuất bản vì là "tác phẩm suy đồi" tại
miền Bắc Việt Nam từ năm
1954 và cả nước từ ngày
30 tháng 4 năm 1975 cho đến tận cuối những năm 1980 mới được chính quyền cho lưu hành
[4][6].