Tên lửa R-7 (
tiếng Nga: Р-7 "Семёрка",
tiếng Anh: R-7 Semyorka) là biệt hiệu của loại
tên lửa đạn đạo liên lục địa đầu tiên trên thế giới, được sử dụng ở
Liên Xô từ năm
1959 đến
1968 trong thời gian
chiến tranh Lạnh. Với thế giới phương Tây, nó có tên là SS-6 Sapwood trong báo cáo của Tổ chức Hiệp ước quân sự Bắc Đại Tây Dương –
NATO; ở
Nga, số hiệu chính thức là 8K71. Dạng sửa đổi của tên lửa này đã đưa
Sputnik –
vệ tinh nhân tạo đầu tiên của
loài người, lên không trung và trở thành nền tảng của
động cơ tên lửa Soyuz và các phiên bản của
tên lửa Molniya,
Vostok và
Voskhod.
R-7 dài 34 m, đường kính 3 m và nặng 280 tấn.
Động cơ tên lửa gồm hai lớp đẩy, sử dụng
oxy lỏng và hỗn hợp hydrocarbon (xem
Dầu hỏa) và có tầm bắn xa 8.800 km với độ chính xác 5 km; có thể mang một
đầu đạn hạt nhân với
đương lượng nổ 3 megaton (quả bom nguyên tử mang tên "
Little Boy" ném xuống
thành phố Hiroshima năm 1945 chỉ có đương lượng nổ 13 đến 16 kiloton). Bốn động cơ gắn với thân chính sẽ cung cấp lực đấy cho
tên lửa trong giai đoạn đầu (rời bệ phóng, tăng tốc và lấy độ cao), động cơ trên thân chính cung cấp lực đẩy ở giai đoạn hai (tăng tốc và lấy độ cao). Hệ thống dẫn hướng được điểu chỉnh theo quán tính bằng radio.R-7 được thiết kế, thử nghiệm và chế tạo dưới sự chỉ đạo của Tổng công trình sư
Sergey Pavlovich Korolyov.