Trung tâm lịch sử thành Roma (
tiếng Ý: Centro storico di Roma) nằm bên trong
tường thành Aurelianus hay
thành La Mã cổ đại là khoảng không gian đô thị đặc biệt, đại diện cho một tập hợp đồ sộ các di tích ngoạn mục có giá trị được công nhận trên toàn cầu bởi
Ủy ban Di sản thế giới UNESCO vào năm 1980. Nó bao gồm tất cả 22 phường rione (số nhiều: rioni) của
Quận 1 - quận trung tâm của thủ đô
Roma,
Ý. Từ "rione" trong tiếng Ý bắt nguồn tại Roma, được sử dụng từ thế kỷ 14 để gọi một quận của thành phố lúc bấy giờ.
[1][2] Nó đến từ thuật ngữ
tiếng Latinh regio (số nhiều: regiones, tức "khu"), đơn vị hành chính của thành La Mã cổ đại; trong thời
Trung Cổ trở thành rejones và sau đó là rione.Được thành lập vào năm 753 TCN theo
thần thoại La Mã,
Roma đã liên tục gắn liền với lịch sử của nhân loại. Đầu tiên là trung tâm của nền
Cộng hòa La Mã, sau đó thống trị thế giới trong năm thế kỷ với vai trò là đầu não của
Đế quốc La Mã, sau trở thành thánh đô của
Giáo hội Công giáo đến tận ngày nay. Trung tâm lịch sử Roma có đến hơn 25.000 điểm tham quan về môi trường và khảo cổ được công nhận, chính vì điều này, Roma là thành phố có nhiều
di tích nhất trên thế giới.
[3]Sau quá trình thương nghị với
Tòa Thánh và Ý, Ủy ban UNESCO trên tinh thần hợp tác đã quyết định sửa đổi bổ sung di sản của Roma vào năm 1990, mở rộng đến phạm vi tường thành Janiculum do
Giáo hoàng Urbanô VIII cho xây dựng năm 1643, và những tài sản ngoài lãnh thổ của Tòa Thánh nằm bên trong thành phố,
[4] trong đó có ba
đại vương cung thánh đường tối quan trọng đối với Giáo hội là
Đức Bà Cả,
Thánh Gioan tại Latêranô và
Thánh Phaolô Ngoại thành.
[5]