Stephen (k. 1092/6 – 25 tháng 10,
1154), còn thường được gọi là
Stephen xứ Blois (theo tiếng Pháp, là Étienne de Blois, về sau là Étienne d'Angleterre), là cháu trai của
Chinh phạt vương William. Ông là
quốc vương Anh quốc từ năm
1135 đến khi qua đời, và cũng là
Bá tước xứ Boulogne trên danh nghĩa của vợ ông. Thời đại của Stephen ghi dấu ấn bởi
thời kì hỗn loạn, một cuộc nội chiến với người em họ và đối thủ của ông,
Hoàng hậu Matilda. Ông được kế vị bởi con trai của Matilda,
Henri II, vị vua
người Anjou đầu tiên.Stephen chào đời ở
Lãnh địa Bá tước Blois thuộc miền trung nước Pháp; phụ thân của ông, Bá tước
Stephen-Henry, chết khi Stephen vẫn còn trẻ, và ông được mẹ của mình,
Adela, nuôi nấng đến tuổi thiếu niên. Được đưa vào triều đình của người cậu,
Henry I của Anh, Stephen nhận được triều sự trọng vọng và được phong nhiều vùng đất rộng lớn. Ông kết hôn với
Matilda xứ Boulogne, người kế thừa các lãnh địa tại
Kent và
Boulogne khiến đôi vợ chồng này trở thành một trong những thế lực hùng hậu nhất nước Anh. Stephen suýt chết đuối cùng với con trai của Henry I,
William Adelin, trong vụ tai nạn
Tàu trắng năm
1120; cái chết của William để lại một khoảng trống trên ngai vàng Anh. Khi Henry I băng hà năm
1135, Stephen nhanh chóng vượt
Eo biển Anh với sự trợ giúp của em trai ông
Henry xứ Blois, một giáo sĩ quyền lực, chiếm lấy ngai vàng, lập luận rằng việc giữ gìn trật tự của Vương quốc quan trọng hơn là lời tuyên thệ trung thành trước kia của ông với con gái của Henry I,
Hoàng hậu Matilda.Những năm đầu triều Stephen tương đối thành công, dù cho có nhiều cuộc tấn công vào các lãnh địa của ông tại Anh và Normandy bởi
David I của Scotland, phiến quân Wales, và phu quân của Hoàng hậu Matilda,
Geoffrey xứ Anjou. Năm
1138, anh khác mẹ của Hoàng hậu là
Robert xứ Gloucester nổi dậy chống lại Stephen, mở ra đe dọa về cuộc nội chiến. Cùng với người cố vấn thân cận,
Waleran de Beaumont, Stephen tiến hành những bước đi mạnh mẽ để bảo vệ ngai vàng, bao gồm cả việc bắt giữ những nhiều thành viên thuộc các gia tộc quyền lực. Tuy nhiên, trong cuộc xâm lược của Hoàng hậu và Robert năm
1139, Stephen không thể nhanh chóng đè bẹp được cuộc nổi dậy, và để mất miền tây nam nước Anh. Bị bắt giữ tại
trận Lincoln năm
1141, Stephen bị nhiều thủ hạ bỏ rơi và mất quyền kiểm soát xứ
Normandy. Stephen được trả tự do sau khi vợ ông và
William xứ Ypres, một trong số các tướng lĩnh của ông, bắt giữ Robert tại
trận Winchester, nhưng cuộc chiến vẫn kéo dài qua nhiều năm mà không một bên nào có thể giành được lợi thế sau cùng.Stephen ngày càng dành mối quan tâm đến nhiệm vụ đảm bảo cho con trai ông
Eustace có thể kế thừa ngai vàng. Nhà vua cố gắng thuyết phục Giáo hội đồng ý cho Eustace là người kế vị ông;
Giáo hoàng Eugene III từ chối, và Stephen ngày càng vấp phải sự chống đối từ các hiệp sĩ cao cấp dưới quyền cyar ông. Năm
1153 con trai của Hoàng hậu,
Henry FitzEmpress, tấn công nước Anh và xây dựng một liên minh lớn với các nam tước đòi quyền nắm giữ ngai vàng. Quân đội hai bên gặp nhau tại
Wallingford, nhưng các nam tước của cả hai phía đều không mấy bận tâm đến cuộc chiến. Stephen bắt đầu suy tính về một hòa ước, điều này được xúc tiến nhanh hơn sau cái chết của Eustace. Cuối năm đó Stephen và Henry ký vào
Hiệp ước Winchester, theo đó Stephen công nhận Henry là người kế vị để đổi lấy hòa bình, đứng trên
William, con trai thứ hai của Stephen. Stephen qua đời vào năm sau. Các sử gia hiện đại đã có nhiều tranh luận về nhân cách của Stephen, các sự kiện đối ngoại, hay những điểm yếu của lãnh địa Norman góp phần vào thời gian dài của cuộc nội chiến.