C[C](C)C(=O)OC
Poly(methyl methacrylate) (
PMMA), cũng có các tên gọi khác như
thủy tinh hữu cơ, nhựa
acrylic hoặc
thủy tinh acrylic. Các tên thương mại của PMMA có thể kể đến như
Plexiglas, Acrylite, Lucite và
Perspex. PMMA là một
nhựa nhiệt dẻo trong suốt thường được sử dụng ở dạng tấm, miếng như một vật liệu nhẹ, khó bể vỡ có thể được dùng để thay thế cho
kính và
thủy tinh (vì vậy, nó có tên gọi là thủy tinh hữu cơ). Mặc dù không phải là một loại thủy tinh
silica quen thuộc, nhưng về mặt kỹ thuật nó giống như một vật liệu dạng thủy tinh (ở chỗ nó là một chất không kết tinh, không có cấu trúc tinh thể) vì thế trong lịch sử, đôi khi nó được gọi là "thủy tinh" acrylic. Về phương diện hoá học, đó là các
polyme (hợp chất cao phân tử) tổng hợp của
methyl methacrylate. Vật liệu này được phát triển vào năm 1928 trong các phòng thí nghiệm khác nhau bởi nhiều nhà hóa học như William Chalmers, Otto Rohm và Walter Bauer và lần đầu tiên được đưa ra thị trường vào năm 1933 bởi Công ty Rohm and Haas dưới thương hiệu Plexiglas.PMMA là một chọn lựa kinh tế hơn với giá thành thấp để thay thế
polycarbonate (PC) khi không cần thiết độ dày và cứng cao. Ngoài ra, PMMA không chứa các tiểu đơn vị
bisphenol-A có khả năng gây hại có trong polycarbonate. Nó thường được ưa thích vì tính chất vừa phải của nó, dễ dàng xử lý và chế biến, và chi phí thấp. PMMA chưa qua chế biến có thể dễ gãy khi chịu tải trọng lớn, đặc biệt là dưới một lực tác động, và dễ bị trầy xước hơn so với thủy tinh vô cơ thông thường, nhưng với PMMA đã qua chế biến, có thể chịu được va đập và có độ chống trầy xước cao.