Minh Thái Tổ (
chữ Hán: 明太祖,
21 tháng 10,
1328 –
24 tháng 6,
1398), tên thật là
Chu Nguyên Chương (朱元璋), còn gọi là
Hồng Võ Đế (洪武帝),
Hồng Võ Quân (洪武君), hay
Chu Hồng Võ (朱洪武), thuở nhỏ tên là
Trùng Bát (重八), về sau đổi tên thành
Hưng Tông (興宗), tên chữ là
Quốc Thụy (國瑞). Ông là vị
hoàng đế khai quốc của vương triều
nhà Minh trong
lịch sử Trung Quốc, cai trị từ năm
1368 đến
1398. Các sử gia gọi thời kỳ cai trị của ông là
Hồng Võ Chi Trị (洪武之治). Ông được xem như là một trong những hoàng đế vĩ đại nhất của
Trung Quốc nhờ các công trạng to lớn của mình với đất nước, nhưng cũng bị chê trách vì sự hà khắc, cũng như sát hại hàng loạt những công thần khai quốc trong thời gian nắm quyền.Vào giữa thế kỷ XIV, cùng với
nạn đói, thiên tai,
dịch bệnh và các cuộc khởi nghĩa nông dân diễn ra khắp nơi, Chu Nguyên Chương trở thành nhà lãnh đạo của một lực lượng đã chinh phục
Trung Hoa và chấm dứt
nhà Nguyên, buộc
người Mông Cổ phải rút vào thảo nguyên
Trung Á. Với việc chiếm được
Đại Đô của nhà Nguyên, ông tuyên bố
thiên mệnh thuộc về mình và lập ra nhà Minh vào năm 1368. Chỉ tin vào gia đình, ông phân phong đất đai cho các con trai thành các phiên quốc trấn thủ các vùng đầm lầy phía bắc và thung lũng
sông Dương Tử. Đích trưởng tử, thái tử
Chu Tiêu và đích trưởng tôn
Chu Hùng Anh của ông chết sớm, những việc này đã khiến ông chọn đích tôn
Chu Doãn Văn làm người kế vị cùng với việc ban bố
Hoàng Minh Tổ Huấn. Nhưng những việc này đều thất bại, khi Chu Doãn Văn quyết định ra tay thanh trừng những người chú của mình. Điều này đã dẫn đến cuộc
nổi loạn thành công của Yên Vương
Chu Đệ, con trai thứ tư của ông.Chu Nguyên Chương đặt niên hiệu là
Hồng Võ (洪武). Khi
qua đời, ông được truy tôn
miếu hiệu là
Thái Tổ (太祖) và
thụy hiệu là
Cao Hoàng đế (高皇帝). Tiểu sử của ông được ghi tại
Minh sử, quyển 1-3, Thái Tổ bản kỷ. Ông được an táng ở Hiếu lăng,
Nam Kinh.