Method of Fluxions[1] (
tiếng Việt: Phương pháp thông lượng) là một cuốn sách được viết bởi nhà khoa học người Anh
Isaac Newton. Tác phẩm được hoàn thành vào năm 1671, và được xuất bản vào năm 1736.
Thông lượng là một khái niệm toán học được Newton đưa ra để giải quyết vấn đề của
đạo hàm. Về nguyên gốc, ông đã phát triển phương pháp tại
Woolsthorpe Manor, gần với
Đại học Cambridge, trong khoảng thời gian của
Đại dịch lớn của London từ năm 1665 đến 1667. Nhưng Newton không lựa cho sẽ cho những gì mà ông nghiên cứu được biết đến (tương tự như vậy, những tìm kiếm của ông được nêu ra trong tác phẩm trứ danh
Philosophiae Naturalis Principia Mathematica cũng được phát triển trong khoảng thời gian này và không được Newton công bố trong một khoảng thời gian dài).
Gottfried Leibniz đã phát triển công thức của Newton với sự tính toán độc lập vào khoảng
1673, 7 năm sau khi Newton phát triển nền tảng của những tính toán cho công thức cũng như các văn bản còn tồn tại cho đến bây giờ như "phương pháp của thông lượng và biến đổi..." từ năm 1666. Tuy nhiên, Leibniz đã xuất bản tác phẩm của mình vào năm
1684, chín năm trước khi Newton cho xuất bản chính thức tác phẩm của mình một phần vào năm 1693.
[2] Lưu ý về tính toán được sử dụng hầu hết trong thời điểm bây giờ là của Leibniz, mặc dù
lưu ý điểm của Newton về sự phân biệt để đề ra dẫn xuất với mối quan hệ với thời gian vẫn được sử dụng trong
cơ khí và
phân tích mạch.Method of Fluxions của Newton được xuất bản chính thức một cách truy tặng, nhưng việc theo sau việc xuất bản của Leibniz đã tạo nên
một cuộc tranh cãi để kết luận xem ai mới là người phát triển các phép tính toán đầu tiên. Chính vì điều này, Newton đã không còn những phát triển mới về thông lượng.