Margaret I (
tiếng Đan Mạch: Margrete Valdemarsdatter,
tiếng Thụy Điển: Margareta Valdemarsdotter,
tiếng Iceland: Margrét Valdimarsdóttir;;
15 tháng 3, năm
1353 -
28 tháng 10, năm
1412) là
Vương hậu của
Na Uy (1363 - 1380),
Thụy Điển (1363 - 1364), sau đó tuyên bố trở thành nữ
quân chủ (
Nữ vương) ở
Đan Mạch, Na Uy và Thụy Điển. Những năm sau đó, nhiều ý kiến vẫn còn mơ hồ và không công nhận vị trí Nữ vương của bà, do đó bà không có lễ đăng quang.Bà là người sáng lập
Liên minh Kalmar, kéo dài
Scandinavia trong hơn một thế kỷ
[3][4], được biết đến như một nhà lãnh đạo khôn ngoan, mạnh mẽ và có khả năng, người cai trị với "chiến thuật và sự thận trọng có tầm nhìn xa"
[5], có được biệt danh
Semiramis của miền Bắc[6] Bà bị nhạo báng gọi là [
King Breechless], một trong những biệt danh xuất phát từ đối thủ chính trị của bà là
Albert của Mecklenburg,
[7][8], tuy nhiên không ít nơi vẫn gọi bà là [
Đức Vua Bà; The Lady King] với tâm thế kính trọng, thừa nhận những yếu tố khả quan trong thời kỳ tự trị của bà
[9] [10] [11] [12].Là con gái nhỏ nhất của
Valdemar IV của Đan Mạch, Margaret được sinh ra ở
Lâu đài Søborg, được đánh giá từ sớm là một người thực tế và kiên nhẫn trong việc quản lý và ngoại giao
[13], bà cũng sớm thể hiện ý khiến thống nhất khối Bắc Âu Scandinavia để chống lại
Liên minh Hanse tồn tại ở phía Nam
[14]. Sau thời đại của Margaret, tiếc thay những nỗ lực của bà không được duy trì bởi những vị lãnh đạo thiếu ý chí, dù bà đã nỗ lực bồi dưỡng người thừa kế của mình,
Eric xứ Pomerania và cô con dâu,
Philippa nước Anh. Và dù Philippa thụ hưởng hết tài năng và ý chỉ của Margaret, song Philippa qua đời khi còn rất trẻ. Đến năm
1401, Eric đã đủ tuổi để tự cai trị, nhưng Margaret vẫn duyt rì quyền lực của mình thêm 11 năm nữa, với tư cách là quân chủ duy nhất. Và thời kỳ nhiếp chính thứ hai của bà đã dẫn đến liên minh bền chặt giữa Đan Mạch và Na Uy trong hơn 4 thế kỉ sau
[15]. Trong lịch sử Na Uy, bà cũng là nữ quân chủ duy nhất từng được biết đến.