Lê_Hiển_Tông

Trịnh Sâm (1767-1782)
Trịnh Cán (1782-1 tháng)
Lê Hiển Tông (chữ Hán: 黎顯宗 20 tháng 5 năm 171710 tháng 8 năm 1786), tên húyLê Duy Diêu (黎維祧), là vị hoàng đế áp chót của nhà Lê Trung hưng cũng như là thứ 26 của nhà Hậu Lê trong lịch sử Việt Nam. Ông ở ngôi từ tháng 5 năm 1740, sau khi Trịnh Doanh ép vua Lê Ý Tông nhường ngôi cho ông, đến ngày 17 tháng 7 năm 1786.[1] Ông là con trưởng của vua Lê Thuần Tông, làm vua được 47 năm, thọ 70 tuổi, là vị vua ở ngôi lâu nhất và là vua thọ nhất của nhà Hậu Lê. Đời Hiển Tông chỉ đặt một niên hiệuCảnh Hưng.

Lê_Hiển_Tông

Kế nhiệm Lê Mẫn Đế
Thân mẫu Nhu Thuận Hoàng hậu Đào thị
Tiền nhiệm Lê Ý Tông
Triều đại Nhà Lê Trung hưng
Nhiếp chính Trịnh Doanh (1740-1767)

Trịnh Sâm (1767-1782)
Trịnh Cán (1782-1 tháng)

Trịnh Tông (1782-1786)
Hậu duệHậu duệ
Hậu duệ
Lê Duy Vĩ
Lê Duy Cận
Lê Ngọc Hân
Lê Ngọc Bình
một số người khác tổng cộng 23 người
Tên húyNiên hiệuThụy hiệuMiếu hiệu
Tên húy
Lê Duy Diêu (黎維祧)
Niên hiệu
Cảnh Hưng (景興 1740 - 1786)
Thụy hiệu
Vĩnh Hoàng đế (永皇帝)
Miếu hiệu
Hiển Tông (顯宗)
Trị vì tháng 5 năm 174017 tháng 7 năm 1786
Sinh 20 tháng 5, 1717
Mất 10 tháng 8, 1786
Đông Kinh, Đại Việt
An táng Bàn Thạch lăng
Thân phụ Lê Thuần Tông