Giản Định Đế (
chữ Hán: 簡定帝;
1375 –
1410) là vị
hoàng đế khai lập
nhà Hậu Trần trong
lịch sử Việt Nam. Ông tên thật là
Trần Ngỗi (陳頠), sinh tại kinh đô
Thăng Long, (nay là
Hà Nội). Có tài liệu phiên âm tên ông là
Quỹ. Ông ở ngôi từ năm
1407 đến năm
1409, sau đó làm
Thái thượng hoàng cho tới khi mất năm
1410.Trần Ngỗi nguyên là con của
Trần Nghệ Tông, vua thứ 9
nhà Trần. Năm
1400 nhà Hồ soán ngôi
nhà Trần, đến năm
1407 nước Việt bị người
Minh đô hộ. Trần Ngỗi về Mô Độ (
Ninh Bình), do là hậu duệ vua Trần nên được thổ hào vùng này là
Trần Triệu Cơ tôn làm
hoàng đế (hiệu là Giản Định Đế), tụ tập quân khởi nghĩa nhằm đánh đuổi quân Minh, khôi phục nhà Trần (sử gọi là triều Hậu Trần). Ông cùng Quốc công
Đặng Tất tiến quân ra Bắc, đánh bại quân Minh trong
trận Bô Cô (
1408). Sau đó, nhà vua muốn đánh thần tốc
Đông Đô, nhưng
Đặng Tất không theo, chia quân vây các thành giữa Bô Cô với Đông Đô. Giản Định Đế nghe lời ly gián, bèn giết Đặng Tất và
Nguyễn Cảnh Chân; các con của 2 người này là
Đặng Dung,
Nguyễn Cảnh Dị bất bình vào
Nghệ An lập
Trần Quý Khoáng lên ngôi, tức
Trùng Quang Đế. Quân Trùng Quang đế đánh úp bắt Giản Định đế về
Nghệ An, Trùng Quang đế tôn ông làm
Thái thượng hoàng. Không lâu sau, Thượng hoàng thua trận và bị quân Minh bắt giết.Tuy thất bại nhưng Trần Ngỗi và
Trần Quý Khoáng vẫn được các bộ sử sau này của nước Đại Việt coi là vị vua chính thống nối nghiệp
nhà Trần, được nhân dân phối thờ trong
đền Trần (nơi thờ các vua nhà Trần). Hiện nay, bộ sử chủ yếu còn sót lại viết về sự nghiệp
Giản Định đế là
Đại Việt Sử ký Toàn thư, biên soạn năm 1479 bởi sử thần
Ngô Sĩ Liên triều
Lê Thánh Tông. Các bộ sử sau này như
Việt sử tiêu án và
Khâm định Việt sử Thông giám Cương mục hầu như chỉ chép lại từ
Ngô Sĩ Liên.