Eugène, Vương công xứ Savoie (
tiếng Đức: Prinz Eugen von Savoyen, tên thật là
François Eugène;
18 tháng 10 năm
1663 –
21 tháng 4 năm
1736), là một lãnh đạo quân sự, chính trị của
Đế quốc La Mã Thần thánh dân tộc Đức và
Đại Công quốc Áo. Eugène được xem là một trong những
chỉ huy quân sự thành công nhất trong
lịch sử châu Âu, từng đảm nhiệm những chức vụ cao nhất trong triều đình
Habsburg ở
Viên. Ông sinh ra tại
Paris, xuất thân trong một gia đình quý tộc gốc
Savoie, và sinh trưởng trong cung đình
Pháp thời
Louis XIV. Do thể lực yếu đuối, Eugène ban đầu được định hướng làm giáo sĩ, nhưng năm 19 tuổi ông quyết định theo lên con đường binh nghiệp. Do vua Louis XIV không cho ông tòng quân phục vụ nước
Pháp, Eugène sang Áo và tuyên bố trung thành với
Vương triều Habsburg.Trong suốt sáu thập kỷ, Eugène làm võ tướng trọng thần cho ba
hoàng đế La-Đức kiêm đại công tước Áo:
Leopold I,
Joseph I và
Karl VI. Eugène lần đầu tham chiến trong
trận phòng thủ Viên trước quân
Thổ-Ottoman năm 1683, kế đến tham gia
Chiến tranh Liên minh Thần thánh và
Chiến tranh Chín năm cùng với người em họ là
Quận công xứ Savoie. Sau khi trở thành Thống chế Đế quốc La-Đức năm 1693, Eugène sớm đạt được tiếng tăm trên khắp châu Âu nhờ việc đại phá quân Ottoman do
vua Mustafa II chỉ huy trong
trận Zenta vào năm 1697. Thắng lợi của quân đội La-Đức ở Zenta đã đưa đến việc ký kết
Hòa ước Karlowitz (
1699), đánh dấu sự bá quyền của hoàng triều Habsburg ở Nam Trung Âu. Sau khi đánh thắng người Ottoman, Eugène tiếp tục tham gia
Chiến tranh Kế vị Tây Ban Nha; trong đó, ông đã liên kết với quân Anh của
Quận công Marlborough đánh tan quân Pháp trong các trận đánh
Blenheim (1704),
Oudenarde (1708), và
Malplaquet (1709) tại
Tây Âu. Tự thân ông cũng lập nhiều chiến công lớn trên cương vị Tổng tư lệnh quân đội Đế quốc La-Đức trên mạn bắc bán đảo
Ý, tiêu biểu là
trận Torino (
1706). Sau này, khi Áo tái chiến với Ottoman trong
cuộc chiến năm 1716-1718, danh tiếng của Eugène đã được củng cố với những
chiến thắng giòn giã tại
Petrovaradin (
1716) và
Beograd (
1717).Cuối thập niên 1720, thanh thế và kỹ năng
ngoại giao của Eugène đã đem lại cho nước Áo những đồng minh hùng mạnh trong các cuộc tranh chiến của họ với Pháp và chư hầu; tuy nhiên, do sức khỏe suy nhược trong những năm cuối thời, Eugène không thu được nhiều thắng lợi trên cương vị Tổng tư lệnh quân đội La-Đức trong
Chiến tranh Kế vị Ba Lan. Dù vậy, Eugène vẫn được vua quan Habsburg trọng vọng như một danh tướng không ai bì kịp. Tuy có nhiều nhận định trái chiều về nhân cách của Eugène, giới sử học tựu trung đều thừa nhận những công lao của ông với vương triều Habsburg: Eugène đã góp phần cứu đế quốc Habsburg khỏi sự bành trướng của Pháp; đồng thời bẻ gãy cuộc xâm lăng phương Tây của người Thổ, giải phóng
Trung Âu khỏi một
thế kỷ rưỡi dưới sự đô hộ của
đế quốc Thổ-Ottoman. Không những là một võ tướng được mến mô, Eugène còn là một nhà bảo trợ lớn của nghệ thuật, đã cho xây cất nhiều công trình nguy nga ở kinh thành
Viên. Khi đang ngủ tại nhà, ông
qua đời vào ngày
21 tháng 4 năm
1736, hưởng thọ 72 tuổi.