Bắc_Ngụy_Tuyên_Vũ_Đế

Bắc Ngụy Tuyên Vũ Đế (chữ Hán: 北魏宣武帝; 483 – 13/1 ÂL (12/2 DL)[1] 515), tên húy lúc sinh là Thác Bạt Khác (拓拔恪), sau đổi thành Nguyên Khác (元恪) là hoàng đế thứ tám của triều đại Bắc Ngụy trong lịch sử Trung Quốc. Dưới thời Tuyên Vũ Đế trị vì, Bắc Ngụy hướng ra bên ngoài và ở vào thời kỳ hùng mạnh nhất, song về chính trị lại có nhiều xung đột nội bộ và tham nhũng, đặc biệt là Cao Triệu (高肇, cữu của Tuyên Vũ Đế). Tuyên Vũ Đế là một người sùng bái Phật giáo, và trong thời gian ông trị vì thì Phật giáo đã trở thành quốc giáo trên thực tế, bản thân Tuyên Vũ Đế thường giảng kinh Phật.

Bắc_Ngụy_Tuyên_Vũ_Đế

Kế nhiệm Bắc Ngụy Hiếu Minh Đế
Tên đầy đủNiên hiệuThụy hiệuMiếu hiệu
Tên đầy đủ
Nguyên Khác (元恪)
Niên hiệu
  • Cảnh Minh (景明: 500 - 503)
  • Chính Thủy (正始: 504 -508)
  • Vĩnh Bình (永平: 508 - 512)
  • Duyên Xương (延昌: 512 - 515)
Thụy hiệu
Tuyên Vũ Hoàng đế (宣武皇帝)
Miếu hiệu
Thế Tông (世宗)
Thân mẫu Cao Chiếu Dung (高照容), truy tôn Văn Chiêu Hoàng hậu
Tiền nhiệm Bắc Ngụy Hiếu Văn Đế
Triều đại Bắc Ngụy
Sinh 483
Mất 12 tháng 2, 515(515-02-12) (31–32 tuổi)
Phối ngẫu xem văn bản
Hậu duệ xem văn bản
Tại vị 26 tháng 4 năm 49912 tháng 2 năm 515
&0000000000000015.00000015 năm, &0000000000000292.000000292 ngày
An táng Cảnh lăng (景陵)
Thân phụ Bắc Ngụy Hiếu Văn Đế