Abraham (phiên âm
Áp-ra-ham;
Hê-brơ: אַבְרָהָם, Tiêu chuẩn Avraham
Ashkenazi Avrohom hay Avruhom
Tibrơ ʾAḇrāhām;
Ảrập: ابراهيم,
Ibrāhīm;
Ge'ez: አብርሃም, ʾAbrəham), theo
Do Thái giáo,
Cơ Đốc giáo và
Hồi giáo, là tổ phụ của
người Do Thái và
người Ả Rập. Abraham được
Thiên Chúa kêu gọi rời bỏ quê hương ở thành
Ur để đến vùng đất mới
Canaan. Hành động này được xem là sự chấp nhận một giao ước với Thiên Chúa: tôn thờ
Yahweh là Thiên Chúa duy nhất của vũ trụ, và nhận lãnh phước hạnh dư dật của Thiên Chúa cho đến đời đời. Cuộc đời của Abraham được ký thuật trong chương 11 – 15 của sách
Sáng thế ký trong
Cựu Ước.Tên ban đầu của ông là Abram (
Hê-brơ: אַבְרָם, Tiêu chuẩn: Avram
Tibrơ ʾAḇrām) nghĩa là "cha cao quý" hoặc "người cha được tôn kính". Về sau ông được Chúa đổi tên thành Abraham, nghĩa là "cha của nhiều dân tộc".
[2] Do vị trí đặc biệt của Abraham trong lịch sử, niềm tin và sách thánh của Do Thái giáo, Cơ Đốc giáo và Hồi giáo mà ba tôn giáo này thường được gọi chung là "
các tôn giáo khởi nguồn từ Abraham". Trong kinh
Torah và kinh
Qur’an, Abraham được miêu tả là vị tổ phụ được Thiên Chúa chúc phúc.
[3] Tín hữu Do Thái giáo gọi ông là Avraham Avinu, nghĩa là "Abraham, Cha chúng ta". Thiên Chúa dành cho Abraham một lời hứa đặc biệt, ấy là bởi ông mà các dân tộc trong thế gian được hưởng phước;
[4] theo
đức tin Cơ Đốc, lời hứa này được ứng nghiệm trong Chúa Cơ Đốc. Đối với người Do Thái giáo, Cơ Đốc giáo và Hồi giáo, Abraham là tổ phụ của dân
Israel qua
Isaac, con trai ông.
[5] Riêng đối với người Hồi giáo, Abraham là một tiên tri của Hồi giáo và là tổ phụ của
Muhammad qua
Ishmael, một người con trai khác của Abraham.Sách
chữ Nôm tiếng Việt soạn vào thế kỷ 17 gọi Abraham là
Ra Ham.
[6]