Định

Trong Phật giáo, thuật ngữ Định chỉ trạng thái định tĩnh hoặc nhất tâm (xuất phát từ sam-a-dha).Thiền thuộc về cõi sắc giới (thế giới vật chất). Còn Định thuộc về cõi vô sắc giới (phi vật chất)Trong Thanh Tịnh Đạo (Visuddhimagga), do Ngài Buddhaghosa (Phật Âm ) viết vào thế kỷ thứ năm, đã có những ẩn dụ rất thích hợp với các tầng thiền định đầu tiên.Một kẻ lữ hành đi trong sa mạc, không mang theo nước, và càng lúc thì càng khát. Cuối cùng, anh ta nhìn thấy một hồ nước ở đàng xa, anh ta tràn đầy hân hoan, vui sướng.Có năm tầng Định gồm: Không vô biên xứ (bầu không gian vô tận), Thức vô biên xứ (bầu ý thức vô tận), Vô sở hữu xứ (bầu không gian chẳng có thứ gì), Phi tưởng phi phi tưởng xứ (bầu không gian không còn cảm nhận cũng không phải không còn cảm nhận). Phật giáo không khuyến khích các phật tử vào cõi vô sắc sau khi tịch, vì cõi này khó phát triển tu tập giải thoát trừ khi đó là bậc có biệt tài về thiền định. Để thành tựu những tính chất của Định, hành giả phải buông tâm không trú vào đâu cả, và như thế, tâm dễ mở rộng thênh thang. Tu theo Thiền dễ nhiếp tâm hơn thu theo Định.