Đường hầm eo biển Manche hay
Đường hầm eo biển Anh (
tiếng Pháp:
le tunnel sous la Manche,
tiếng Anh:
Channel Tunnel), là một đường hầm đường sắt dài 50,45 km bên dưới
biển Manche tại
Eo biển Dover, nối
Folkestone,
Kent ở
Anh (
51°5′49,5″B 1°9′21″Đ / 51,08333°B 1,15583°Đ / 51.08333; 1.15583 (Folkestone end of tunnel)) với
Coquelles gần
Calais ở phía bắc
Pháp (
50°55′22″B 1°46′50,16″Đ / 50,92278°B 1,76667°Đ / 50.92278; 1.76667 (Coquelles end of tunnel)).Đây là một đại dự án với nhiều khởi đầu sai lầm nhưng cuối cùng đã thành công vào năm 1994. Đường hầm đường sắt này dài thứ hai thế giới; tuyến
đường hầm Seikan ở
Nhật Bản dài hơn nhưng đoạn dưới biển chỉ là 37,9 km, là đường hầm dưới biển dài nhất thế giới. Đường hầm qua eo biển Manche do hãng
Eurotunnel vận hành. Trong đường hầm có những chuyến tàu chở khách tốc độ nhanh
Eurostar, vận tải phương tiện
Eurotunnel roll-on/roll-off - lớn nhất thế giới - và các chuyến
tàu chở hàng quốc tế.
[1] Năm 1996 Hội Kỹ sư Dân dụng Mỹ đã coi đường hầm này là một trong
Bảy kỳ quan thế giới mới.Các ý tưởng về một đường hầm cố định nối giữa hai bờ biển đã xuất hiện ngay từ năm 1802,
[2][3] nhưng sức ép của giới chính trị gia và báo chí Anh Quốc về vấn đề an ninh quốc gia đã làm đình trệ những nỗ lực xây dựng.
[4] Tuy nhiên, dự án thành công cuối cùng, được tổ chức bởi
Eurotunnel, bắt đầu công việc xây dựng năm 1988 và khai trương năm 1994. Chi phí dự án đã vượt mức dự toán 80%.
[5] Từ khi được xây dựng, đường hầm đã phải đối mặt với nhiều vấn đề nghiêm trọng. Những trận hoả hoạn đã làm ngưng trệ hoạt động của đường hầm. Những người nhập cư trái phép và tìm kiếm quy chế tị nạn đã sử dụng đường hầm này để vào Anh (thỉnh thoảng, thậm chí còn có thể đi bộ được vào trong hầm),
[6] gây ra một sự bất đồng ngoại giao nhỏ về vị trí của
trại tị nạn Sangatte, cuối cùng nó bị đóng cửa năm 2002.
[7]