Viên Nhĩ Biện Viên (zh. 圓爾辨圓, ja. enni ben'en),
1202-
1280, cũng được gọi là Thánh Nhất Quốc sư, là một vị
Thiền sư Nhật Bản, thuộc tông
Lâm Tế, hệ phái
Dương Kì. Sau một cuộc du học bảy năm tại
Trung Quốc, Sư được Thiền sư Vô Chuẩn Sư phạm
ấn khả. Trở về Nhật, Sư khai sáng và trụ trì nhiều chùa và được Hoa Viên Thiên hoàng (ja. hanazono) sắc phong là Thánh Nhất Quốc sư (zh. 聖一國師, ja. shōichi kokushi). Đây là lần đầu tiên
Nhật Bản có danh hiệu Quốc sư.Sư xuất gia năm lên năm và sớm học giáo lý của
Thiên Thai tông. Năm lên mười tám, Sư thụ giới cụ túc và sau đó, trong một khoảng thời gian ba năm, Sư chuyên học Nho giáo. Song song với các giáo lý trên, Sư cũng tu tập theo
Mật giáo của Thiên Thai tông và được ấn chứng theo nghi lễ tông này năm
1228.Năm
1235, Sư sang Trung Quốc và may mắn gặp được một trong những vị Thiền sư danh tiếng nhất thời là Vô Chuẩn Sư phạm ở Kính Sơn, trụ trì Vạn Thọ Thiền tự. Sau một thời gian tu tập không lâu, Sư được Vô Chuẩn ấn khả và tặng một bức tranh. Bức tranh này ngày nay vẫn còn được trưng bày tại Đông Phúc tự (ja. tōfuku-ji) tại
Kinh Đô (kyōto).Trở về Nhật, Sư sáng lập chùa Đông Phúc và trụ trì nơi đây. Ngoài ra, Sư còn quản lý hai thiền viện khác là Thụ Phúc (ja. jufuku-ji) và Kiến Nhân (ja. kennin-ji), cả ba đều là những thiền viện quan trọng nằm trong hệ thống
Ngũ sơn thập sát của Liêm Thương và Kinh Đô.Phương pháp dạy đệ tử của Sư bao gồm giáo lý của
Thiên Thai,
Chân ngôn và
Thiền tông nhưng khác với
Minh Am Vinh Tây (ja. myōan eisai), Thiền được xếp cao hơn hẳn hai giáo môn kia. Trong Thánh Nhất pháp ngữ (ja. shōichi hōgo), Sư trả lời câu hỏi:Sư mất năm 1280 tại Đông Phúc tự, thọ 80 tuổi. Đệ tử đắc pháp của Sư hơn 30 người.